Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 175: Chương 175: Chương 167




Chương 167

Dưỡng hổ gây họa

Editor: Meo_mup

Vương Lượng trong lòng không khỏi tiếc hận, giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương đang căng phồng khó chịu, nói:

“Hai người nói Ấn Sầu làm vậy vì người khác báo thù, người đó là cha nuôi cô ta sao?”

“Không phải là báo thù, chỉ là xả giận.” Thương Sùng đính chính.

“Xả giận?” Vương Lượng nghi hoặc. “Cha nuôi cô ta là ai? Hai người cũng biết người đó sao?”

Thương Sùng nhìn Sở Niệm một cái, sau đó ngồi xuống ghế lại, đến lúc đó Sở Niệm mới nói với Vương Lượng:

“Không phải bọn em, mà là em cùng hắn có xích mích.”

“…Kẻ đó tên gì?”

“Tôn Quý Nhân.” Sở Niệm gục đầu, trên trán vài lọn tóc mái che đậy biểu tình trên mặt của cô. [Meo_mup]

Việc Vương Lượng trầm mặc, Sở Niệm có thể đoán trước được. Lúc trước cô vì vợ con Lưu Tráng đã từng có giao dịch với Tôn Quý Nhân. Gã đã sai tài xế hại chết Bạch Oánh, còn bắt tài xế kia nhận tội cho gã.

Ngay lúc Sở Niệm đã quên tới sự tồn tại của Tôn Quý Nhân, gã lại lềnh bềnh trồi lên mặt nước.

Nửa năm qua yên tĩnh, hóa ra Tôn Quý Nhân có kế hoạch khác.

Đầu tiên là an bài Ấn Sầu vào trường mình học, tìm cơ hội tiếp cận mình. Sau đó châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa mình và Nhạc Du. Đến cuối cùng, gã còn muốn mình thân bại danh liệt.

Quả nhiên, khốn nạn vẫn là khốn nạn. Mặc kệ là qua bao lâu, hắn vẫn không thể nào có thể làm người mà!

Chuyện của Tôn Quý Nhân và Sở Niệm, Vương Lượng có biết. Giờ đây tầng đáp án sau cùng đã lộ ra, hắn cuối cùng cũng đã minh bạch chân tướng.

Lúc trước Tôn Quý Nhân căm ghét Sở Niệm tăng giá phút chót, nên liền an bài tài xế của mình trà trộn vào trường học Sở Niệm, đem Bạch Oánh đẩy xuống lầu với ý đồ đem tội danh đổ lên người cô.

Đáng tiếc khi chuyện xảy ra, sự tình của Bạch Oách có người âm thầm hỗ trợ, không những giúp Sở Niệm rửa sạch hiềm nghi, còn đem Tôn Quý Nhân lôi ra nữa.

Có người giúp ngồi tù, Tôn Quý Nhân sẽ không bị vào tù, nhưng mà việc làm ăn cũng bị ảnh hưởng.

Dạng người cực độ nhỏ nhen này làm sao có thể nuốt trôi nỗi tức giận này.

Vì thế, gã liền đưa Ấn Sầu tới an bài tại trường đại học Sở Niệm, tìm cơ hội tiếp cận Sở Niệm Nhạc Du, sau đó trăm phương ngàn kế trù tính mấy tháng trời, tới giờ mới bắt đầu trả thù.

[Meo_mup: đoạn này thấy cứ lặp đi lặp lại à.]

Ấn Sầu từ nhỏ đến lớn vốn dĩ quái gở, nhìn thấy Sở Niệm cùng Nhạc Du quan hệ tốt như vậy ở trường thì trong lòng khẳng định cảm thấy thật không cân bằng.

Cô ta cảm thấy sẽ không ai tìm ra mối quan hệ giữa cô ta và Tôn Quý Nhân, nên trả thù càng thêm quyết liệt, cô ta châm ngòi với người có tâm tư đơn thuần nhưng lại cực kỳ để ý Sở Niệm là Nhạc Du. Sau đó, dùng năng lực của mình chụp đem ảnh chụp lén đăng lên mạng.

Sau cùng, phá hủy một người bằng cách tàn nhẫn nhất không phải là tra tấn đối phương mà là cướp lấy thứ người ta để ý nhất, rồi tự tay bóp nát.

Thực thông minh, nhưng tâm địa thật tàn nhẫn!

Chỉ tiếc cô ta quá tự phụ, tự phụ tới mức cho rằng Sở Niệm và Thương Sùng cũng chỉ như sinh viên và giáo sư đại học thông thường.

Vương Lượng rốt cuộc giãn mặt ra, tay nắm chặt cũng thả lỏng. [Meo_mup]

“Nếu đã có đáp án, thì yêu cầu anh làm gì, cứ nói.”

Thương Sùng cùng Sở Niệm cười, lấy ra phong thư vẫn luôn đặt trong túi, Thương Sùng ném trên bàn. Mấy tấm ảnh trong phong bì trượt ra ngoài, hắn cong khóe môi cười đầy ý vị:

“Ảnh chụp này đều là Ấn Sầu cùng Tôn Quý Nhân đang trong bộ dáng tiêu hồn tận hứng. Ngươi đem mớ ảnh này không cần che, đem đăng lên mạng đi.”

Vương Lượng cầm lấy mấy tấm ảnh lên nhìn, á khẩu. “Anh muốn tôi dùng máy tính ở cục cảnh sát đăng lên á?”

“Ừ.” Thương Sùng nhìn Vương Lượng. “Cậu có thể thêm chút râu ria gì đó vô cũng được, miễn sao người xem đoán được là ai là được. Ta nghĩ như vậy cũng không trái nguyên tắc của cậu đâu.”

Ý tứ của Thương Sùng rất đơn giản, hắn sở dĩ không tự tay động thủ cũng chỉ vì muốn Ấn Sầu sau khi tra được IP kia không dám tùy ý làm bậy.

Cảnh sát với dân thường, cô ta phải biết phân biệt nặng nhẹ.

Muốn đả kích danh dự của mình và Sở Niệm, hắn phải nhìn coi trò chơi này ai sẽ là người cười đến sau cùng!

“Không trái, nhưng mà…”Vương Lượng sờ mũi. “Làm vậy cũng chỉ khiến cho thanh danh của Ấn Sầu với Tôn Quý Nhân tan tành thôi, chả có giá trị khác. Tôi không tin hai người sẽ dễ dàng tha cho Tôn Quý Nhân, dưỡng hổ gây họa, họa vô cùng đó.”

“Tôn Quý Nhân phát sinh quan hệ với Ấn Sầu lúc đó Ấn Sầu mới mười một tuổi. Theo luật pháp bảo hộ trẻ vị thành niên, gian dâm với ấu nữ dưới mười bốn tuổi, dù là phía nữ có tự nguyện hay không thì đều thành tội cường gian. Tội này tù giam ít nhất, không thì chung thân hoặc tử hình.”

“Cái này tôi biết, nhưng mà chuyện lúc trớc đâu có chứng cứ.”

Thương Sùng giương môi, nhìn đồng hồ. “Ta đã đem giấy tờ lúc Tôn Quý Nhân đăng ký nhận nuôi Ấn Sầu gửi vào hộp thư ngươi rồi. Chuyện của bọn họ tuy đã lâu, nhưng mà làm người đừng rêu rao quá, sẽ luôn có người thấy được.”

Vương Lượng hưng phấn.

“Thần tượng, ý anh là chuyện lúc trước của bọn họ có người biết sao? Người kia cũng đồng ý làm nhân chứng ư?”

“Đương nhiên, tên họ người kia, cùng với cách thức liên hệ, ta đã gửi đến hộp thư của ngươi rồi, ngươi chỉ cần nói với hắn ngươi là ai là được.”

“Thật tốt quá! Tôi không tin là lúc này mình còn không bắt được tên cặn bã Tôn Quý Nhân cặn bã này!”

Trước kia Tô Lực đã từng nói đến chuyện của Tôn Quý Nhân ở sở cảnh sát, tên cặn bã này ỷ vào việc mình có tiền nên thỏa sức làm điều xấu, sẽ có người nguyện ý thay hắn gánh tội.

Nếu lúc này thật sự có thể đem hắn ra trừng trị theo pháp luật thì cả cảnh đội cũng đều hưng phấn. [Meo_mup]{ga"c sac"h.com}

Sở Niệm nhìn Vương Lượng cười tươi như hoa, phụt một tiếng không nhịn được cười bò. Dùng tay chọc chọc vào sườn Thương Sùng, cô nói: “Anh cũng đừng có hưng phấn quá, luật sư của Tôn Quý Nhân cũng rất lợi hại. Nếu mấy anh muốn định tội cho gã thì phải lấp bớt lỗ hổng của luật pháp. Hoặc là không đánh thì thôi, đánh thì phải một phát làm cho hắn tèo luôn!”

“Anh biết rồi, anh hiểu ý em!”

Mọi việc thương lượng xong, bữa sáng cũng đã biến thành thời gian ăn trưa. Có lẽ vì sự việc của Tôn Quý Nhân mà Vương Lượng càng lúc nói càng nhiều.

Ăn xong, đang định tạm biệt Vương Lượng thì điện thoại của Sở Niệm vang lên. Thương Sùng nhìn Sở Niệm cầm điện thoại và im lặng. Ngược lại, Vương Lượng hỏi: “Ai gọi đó?”

“Mặc Vân Hiên.” Sở Niệm trầm mặt.

Cô không hiểu tại sao trong lòng bỗng có một dự cảm không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.