Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 220: Chương 220: Chương 209




Trên thế giới ác linh giết người có rất nhiều biện pháp, có khi sẽ vào lúc buổi tối trên đường, đột nhiên từ phía sau nhào vào người ta. Có khi, sẽ vẫn luôn bám phía sau người, làm người ta tiến vào không gian mà nó tạo ra, làm hao tổn tinh lực và thời gian của người ta.

Thậm chí có sẽ tiến vào trong mộng, lợi dụng điều làm mình sợ hãi nhất ở sâu trong nội tâm, chỉ huy mình cứ thế mộng du, từng bước, tường bước đi về phía cái chết.

……

Trở lại cục cảnh sát Vương Lượng đã gần như kiệt sức, đồng nghiệp cũng là vì lo lắng, cho nên trước tiên đem hắn đưa về ký túc xá. Xác định hắn đã tiến vào mộng đẹp, bọn họ mới tắt đèn, đóng cửa rời đi.

Ha hả…… Ha hả……

Tiếng cười rất kỳ quái chui vào trong tai, hắn cảm thấy dường như chung quanh có người đang nhìn mình. Hắn tính mở to mắt, nhìn xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Chính là rất kỳ quái, mặc kệ hắn cố thế nào để mở mắt thì mí mắt vẫn không thể nhúc nhích.

Tiếng cười càng lúc càng gần, thậm chí còn có hơi gió lạnh buốt thổi vào cổ hắn.

Vương Lượng bất an vặn vẹo thân thể, nỗ lực muốn ngăn cản cơn gió đó.

Đột nhiên, hắn cảm giác chính mình trên người càng ngày càng nặng.

Như là có thứ gì đè ở trên người, đến thở cũng phải cố hết sức. Ấn đường, cũng bởi vậy hung hăng mà nhăn chặt.

Là quỷ áp giường sao?

Không, Vương Lượng ở trong lòng phủ định. Nhất định là chuyện ở nhà xác khiến mình quá sợ hãi, cho nên hiện tại mới có thể mơ kỳ dị như vậy.

Theo bản năng mà đem thân mình rúc vào trong chăn, Vương Lượng chỉ khẩn cầu cái ác mộng này mau chóng kết thúc.

- ---

……

Chiều ngày hôm sau, Thương Sùng cùng Sở Niệm đến cục cảnh sát tìm Vương Lượng. Vốn dĩ ngày hôm qua cũng đã thương lượng tốt, hôm nay đi xem thi thể ba học sinh kia.

Chính là…… Khi bọn hắn thấy hai quầng thâm trên mắt Vương Lượng lúc từ cục cảnh sát đi ra hai người liền quyết định đem sở hữu tạm thời để sau.

Chờ Vương Lượng mở cửa xe, ngồi trên ghế rồi, Sở Niệm cùng Thương Sùng mới đồng thời quay về phía hắn.

Thương Sùng đem chai nước đưa cho hắn, mà Sở Niệm cau mày, rất có thâm ý hỏi: “Đêm qua, anh không ngủ được à?”

Vương Lượng nuốt nước trong miệng, đôi mắt vốn dĩ sáng ngời nhưng nay có chút vẩn đục rã, hắn trầm mặc vài phút rồi rũ đầu đáp: “Cũng không phải không có ngủ được, chỉ là, bị một ít ác mộng mà thôi.”

“Ác mộng?” Sở Niệm nghĩ nghĩ. “Đại khái là ác mộng nội dung thế nào,anh có còn nhớ rõ không?”

“Không nhớ rõ, chắc là cùng nhà xác có quan hệ đi.” Vương Lượng xoa nhẹ mí mắt, cuối cùng ngẩng đầu lên. Gương mặt xanh xao, khóe miệng cố cười. “Không cần suy nghĩ nhiều, em cũng biết ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó. Khả năng ngày hôm qua gặp chuyện đó, thật sự làm anh sợ.”

Sở Niệm cảm thấy Vương Lượng như vậy có chút kỳ quái, nhưng dù cô nhìn thế nào, đều không có phát hiện trong mắt Vương Lượng có hắc khí.

Thật mạnh thở dài ra một hơi, cô nhấp khóe môi nói: “Ngày hôm qua em đưa anh lá bùa đỏ, anh có còn mang theo không?”

Meo_mup said: Tranh thủ làm được lúc nào hay lúc đó, làm được nhiu up nhiu nên đôi khi chap hơi dài, có lúc hơi ngắn, cả nhà đọc vui nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.