Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 234: Chương 234: Chương 220






Chương 220

Vết Rách

Thương Sùng ôm chặt Sở Niệm, giống như đứa trẻ, có chút ủy khuất mà bĩu môi. “Sở Niệm, về sau không được uống rượu biết không? Nếu lần nào em cũng hành hạ anh như vậy, anh thật không dám bảo đảm là anh còn có thể nhịn được không!”

Sở Niệm cũng không nghĩ là cảm xúc của mình thay đổi nhanh như vậy, chính là sau khi nghe Thương Sùng nói, tâm trạng cô đang từ thả lỏng chuyển sang đau lòng.

Quấn chặt chăn trước ngực, cô vươn tay ôm hắn.

Cô tự trách dùng đầu cọ cọ vào ngực Thương Sùng, Sở Niệm nói: “Thực xin lỗi Thương Sùng, em bảo đảm từ hôm nay trở đi sẽ không uống rượu.”

“Em sẽ không hành hạ anh như vậy, cũng sẽ không làm cho anh phải chịu đựng cái gì.”

Dường như quyết định cái gì, Sở Niệm ngẩng đầu đối Thương Sùng nói: “Đầu tháng ba khai giảng, em sẽ làm thủ tục tạm nghỉ học. Thương Sùng, chờ em xử lý xong những việc này, chúng ta sẽ kết hôn nhé? Ta không muốn bắt anh chờ lâu như vậy, mà em cũng không muốn chờ lâu như vậy.”

Trước kia cô cảm thấy nhân sinh của mình có chút mù quáng, cũng là không có mục tiêu.

Trảo quỷ, trừ yêu, sau đó kiếm tiền. Cô cho rằng đó là thú vui duy nhất trên đời, cũng là điều duy nhất mà cô muốn làm.

Nhưng mà hiện tại không giống như vậy. Cô đột nhiên có chút chán ghét cách sống đó. Cô không muốn Thương Sùng phải lo lắng cho an toàn của mình, cũng không muốn hắn cứ phải nín nhịn vì mình vất vả như vậy.

Số tiền đã kiếm được trước đây nếu cô muốn để dành thì cũng đã đủ cho cả đời rồi. Hơn nữa cô cũng có một quán ăn ở mặt tiền, tiền lời cũng đủ để sinh sống.

Bằng đại học cô cũng chẳng cần. Hiện tại cô chỉ nghĩ tới gả cho hắn, chỉ nghĩ tới sẽ ở bên cạnh hắn cả đời này.

Thương Sùng không nghĩ tới Sở Niệm sẽ đột nhiên có quyết định này, cho dù hắn cũng muốn kết hôn với cô tới phát điên lên, nhưng là… hắn cũng biết, hiện tại thời cơ còn chưa tới.

Cố gắng không cử động mạnh, Thương Sùng nhẹ đặt cằm lên đỉnh đầu Sở Niệm nói: “Nha đầu ngốc, em nghe lời anh, tiếp tục đi học nhé. Anh không muốn em vì anh mà hủy hoại tiền đồ của mình. Chỉ có hai năm mà thôi, anh có thể chờ em. Em biết đó, anh chỉ cần em ở bên cạnh anh là đủ rồi.”

“Nhưng mà… em không nghĩ như vậy.” Sở Niệm thấy quyết định của mình là vô cùng đúng đắn. Cô biết, Thương Sùng có thể đợi cô, nhưng mà cùng hắn lập gia đình thì có gì sai đâu?

Thương Sùng nói: “Em còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không rõ. Anh làm vậy cũng vì muốn tốt cho em thôi. Em nghe anh nói không? Trừ việc nghỉ học ra, còn mọi chuyện anh đều theo em.”

“Hôn nhân chỉ là một tờ giấy thôi, anh cảm thấy cho dù không có nó chúng ta vẫn hạnh phúc. Em cũng biết thời buổi này kết hôn đó rồi ly hôn đó. Chỉ cần em tin tưởng vào tình cảm anh giành cho em không phải là đã đủ rồi sao?”

“Chính là em cảm thấy không tốt!” Sở Niệm nắm chặt bàn tay, sắc mặt mới vừa hồng nhuận đã trở nên tái nhợt trong nháy mắt

Cô ngẩng đầu nhìn Thương Sùng, giọng không lớn nhưng mỗi chữ đều rõ ràng. “Hôn nhân không đại diện cho cái gì hết, nhưng mà, THương Sùng anh kết hôn với em khó khăn vậy sao?”

“Em thể không hỏi về gia cảnh của anh thế nào, em cũng có thể không hỏi anh chiếc nhẫn trên tay kia rốt cuộc là ai đưa. Bởi vì yêu anh, em có thể nhắm một mắt mở một mắt, có mắt như không. Em không để bụng anh đang giấu diếm em bao nhiêu bí mật trong lòng, nhưng là, Thương Sùng…bắt anh cùng em kết hôn, thật sự khó như vậy sao?!”

“Nha đầu, đừng hiểu lầm anh…” Nghe Sở Niệm nói như vậy, Thương Sùng tâm ‘lộp bộp’ muốn sà tới đất.

Hắn không phải không nghĩ tới Sở Niệm sẽ dấy lên hoài nghi với mình, nhưng là…… Hắn trăm triệu không nghĩ tới chính là, nha đầu ngốc thế nhưng sẽ vì hắn, đi ủy khuất chính mình như vậy.

Có mắt như không… chỉ bằng bốn chữ này, Thương Sùng đều có thể cảm giác được trong lòng cô cảm thấy ủy khuất thế nào.

Sở Niệm cắn môi, đôi mắt to long lanh ngập nước mắt làm người ta đau lòng. Rõ ràng khổ sở muốn khóc, nhưng cô vẫn là tự giễu câu môi dưới. “Thương Sùng, những cái đó là hiểu lầm sao? Nếu em không hỏi tới, anh có nói cho em nghe những việc đó sao?”

Thương Sùng trầm mặc, khuôn mặt tuấn lãng xuất hiện một tia cảm xúc làm Sở Niệm cười khổ áy náy.

Xoay người rời khỏi vòng tay hắn, Sở Niệm tung chăn ngồi dậy. Trong giọng nói mang theo cảm xúc làm người ta cảm thấy khổ sở đạm mạc, hàng mi dài nhẹ run. “Anh đi ra ngoài đi, em muốn thay quần áo về nhà!”

“Sở Niệm…anh…!

“Đi ra ngoài!”

……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.