Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 241: Chương 241: Chương 224






Chương 224

Kẻ Chạy Người Tìm

Những việc đó, hắn không nghĩ sẽ nói với Sở Niệm. Nhưng sau khi hai người họ yêu nhau… hắn phải làm sao bây giờ?”

Nói dối, vốn dĩ chính là tự mình chuốc lấy khổ đau nhất trên thế giới này.

Dù mục đích ban đầu là tốt hay xấu, nhưng khi một lời nói dối đầu tiên đã nói ra, thì từ đó về sau phải dùng vô số lời nói dối khác để che dấu, bổ khuyết cho lời nói dối ban đầu đó.

Không có người tuyệt đối tốt, hay xấu, cũng tựa như trên thế giới này, vĩnh viễn đều không có cái gì là lời nói dối thiện ý hay là sự lừa gạt ác ý.

Thương Sùng nói: “Ngàn năm trước ta đã mất đi cô ấy một lần, hiện tại…… Ta không nghĩ tái phạm sai lầm đồng dạng. Chẳng sợ thời gian bên nhau ngắn dài, chẳng sợ đến cuối cùng… nàng sẽ tự tay giết ta.”

[Đoạn này Mèo dùng nàng…thay vì cô ấy, vì Sùng ca đang bộc bạch tâm sự của một con cương thi từ ngàn năm trước, chỉ có chàng – nàng – ta – ngươi]

“Nếu là nàng đến để kết thúc sinh mạng thống khổ này của ta, ta cũng cam tâm tình nguyện, không oán không hối hận.”

“…… Chủ nhân!” Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ đồng thanh.

Cẩm Mặc nắm chặt nắm tay, đôi mắt màu hổ phách hai tràn đầy đau lòng. Hai vai hắn đều đang run rẩy, cả người có vẻ cô đơn mà lại lạnh lẽo. “Chủ nhân có bao nhiêu để ý Sở Niệm, Cẩm Mặc đều biết đến. Nhưng bảo Cẩm Mặc cứ như vậy mặc kệ chủ nhân ngài… Cẩm Mặc, cũng làm không được!”

“Mệnh của Cẩm Mặc là do người ban, nếu thật đến ngày đó, Cẩm Mặc cũng sẽ đi trước chủ nhân một bước! Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ để cho chủ nhân cô đơn một mình!”

Thương Sùng thở dài, thống khổ nhắm lại hai mắt. “Cẩm Mặc……”

Hoa Lệ khóc, nửa quỳ đến cạnh chân Thương Sùng. “Chủ nhân, Hoa Lệ cũng vậy, Cẩm Mặc đối với Hoa Lệ quan trọng, chủ nhân ngài đối Hoa Lệ, cũng như thế. Người đừng khổ sở nữa được không? Coi như Hoa Lệ không lựa lời, nói sai được không?”

“Hoa Lệ cũng là vì chủ nhân mà sốt ruột, Hoa Lệ không nghĩ làm Sở Niệm rời bỏ người đâu…”

“Cái gì?” Thương Sùng thân mình ngẩn ra, một lần nữa mở to mắt, từng chút một xuất hiện vết rách.

Hắn nhìn Hoa Lệ quỳ trên mặt đất, thanh âm ngăn không được run rẩy. “Rời đi? Sở Niệm là cùng ngươi nói gì đó sao?”

Hoa Lệ gật gật đầu, quẹt nước mắt. Gần như nghẹn ngào đem việc cô và Sở Niệm nói chuyện ban nãy kể lại cho Thương Sùng.

Nói đến câu cuối cùng của Sở Niệm ‘ chị và anh của em nên kết thúc ’, Hoa Lệ mới nhịn lại trong lòng không nói nữa.

Nhưng mới chỉ như vậy, chủ nhân sắc mặt đã bắt đầu tái nhợt.

Hoa Lệ không dám tưởng tượng, nếu mình lại đem những lời này nói cho hắn nghe, chủ nhân hắn…… Sẽ biến thành bộ dáng gì.

Chính mình có thể cảm giác được Sở Niệm vẫn yêu chủ nhân, cho nên, Hoa Lệ hít hít đỏ mũi. Ngẩng đầu nhìn đã nhìn thấy Thương Sùng tim như bị đao cắt. “Chủ nhân, lời của Sở Niệm nói cũng chỉ là lời nói khi tức giận. Cô ấy chỉ giận người thôi, vì nhiều chuyện không nói cho cô ấy nghe. Giận người không đặt cô ấy trong lòng.”

“Kỳ thật vấn đề của hai người thật sự không nghiêm trọng, chỉ cần người cho cô ấy một lý do hợp lý một chút thì cô ấy sẽ không cùng chủ nhân so đo đâu.”

Thương Sùng cười khổ. “Sao có thể đơn giản như vậy, lại sao có thể nói không so đo liền thật sự không so đo.”

Hoa Lệ nói: “Dù Hoa Lệ làm người chưa lâu, nhưng là Hoa Lệ cũng thật là biết tâm tư con gái mà.”

“Giống như chủ nhân muốn tốt cho Sở NIệm, cho nên mới thận trọng từng bước. Còn điều mà Sở Niệm nàng muốn, cũng chỉ là một câu của chủ nhân mà thôi.”

[Mèo đi ăn trưa nhé cả nhà....chiều gặp lại]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.