Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 247: Chương 247: Chương 229




Sở Niệm quay đầu đi, nhữngngón tay nắm chặt đâm vào lòng bàn tay run nhè nhẹ.

“Mấy ngày nay em có khoẻ không?”

Thương Sùng thấy Sở Niệm trầm mặc làm cho rối loạn trong lòng, nói lung tung.

“Còn tốt.” Sở Niệm nhẹ giọng thở dài, thấp giọng nói ra hai chữ. “Anh thì sao?”

“Cũng thế, chẳng qua sau khi không tìm thấy em thì không ổn lắm.”

Ránglàm cho giọng mình ôn nhu một ít, Thương Sùng tiếnvề phía trước một bước, bướctới cạnh bên Sở Niệm.

“Anh chỉ sợ không tìm thấy em…anh sợ.”

Sở Niệm cười khổ, ức chế nhữngý niệm cuồn cuộn trong lòng.

“Hiện tại không phải là anh tìm được rồi sao? Anh yên tâm, em chỉ muốn đi giải sầu thôi.”

“Anh đưa em đi chơi nhé?”

“Không cần.” Sở Niệm lắc đầu, nhìn Thuơng Sùng. “Nếu anh dùng thân phận bạn bè tới quan tâm thì em cảm ơn. Nhưng nếu không còn gì khác muốn nói với em thì em cũng không cần anh làm bạn.”

Thấy ánh mắt Thương Sùng ánh lên nỗi cô đơn, Sở Niệm lùi lại trong phòng, trước nhìn cánh tay hắn còn chống ở cửa phòng rồi mới cúi đầu, dùng tóc che đi ánh nhìn của mình.

Chương 229

Lì Lợm Mặt dày

“Cũng không còn sớm, em còn muốn nghỉ ngơi, anh cứ…tự nhiên.”

‘Rầm’ một tiếng đem đóng cửa, Sở Niệm như dùng hết sức lực ngồi sụp xuống đất.

Cô thừa nhận lúc nhìn thấy Thương Sùng, trong nháy mắt cô chỉ muốn lao vào trong lòng ngực hắn.

Cô cũng thừa nhân, lúc Thương Sùng nói hắn nhớ mình, cô suýt nữa cũng nói với hắn rằng mình cũng vậy.

Thì ra trốn tránh thực sự vô dụng, không chỉ không giúp cô quên được người đàn ông kia mà thậm chí còn làm cho cô càng khảm thêm hình ảnh của hắn trong lòng.

Trong đầu óc Sở Niệm thật loạn, tựa như có hai bản thể không ngừng tranh cãi.

Một cái nói với cô rằng không nên như vậy với Thương Sùng, xa như vậy mà hắn vẫn đuổi theo, nam nhân chịu buông kiêu ngạo đi tìm mình như vậy vốn không có nhiều.

Còn cái kia thì lại nói rằng đừng quên lúc trước tranh cãi, nếu nam nhân kia trước giờ không thể thành thật với mình thì chẳng thà lúc này buông tay còn hơn sau này cang lún càng sâu.

Khổ sở nhắm lại hai mắt, Sở Niệm đem mặt vùi vào hai tay.

Cô nhớ hắn… nhưng mà… cô không thể coi như không có gì phát sinh được.



Thương Sùng đứng ngoài cửa buồn bã và mất mát, quanh quẩn bên tai hắn chỉ còn câu nói sau cùng của Sở Niệm.

Tự nhiên? Nha đầu này, lúc này lại bảo hắn… tự nhiên?

Chẳng lẽ cô thật sự quyết định chia tay sao? Chẳng lẽ trong mắt cô…thật sự sẽ không bao giờ quan tâm đến mình nữa sao?

Cô lạnh nhạt, cô thờ ơ, cô nhẹ nhàng bâng quơ… Thương Sùng không nghĩ tới, sẽ có một ngày mình cảm nhận được cảm giác của Tô Lực trong ngày kỷ niệm ngày thành lập trường đó.

Ngừoi ta nói phong thuỷ thay phiên chuyển, vì sao mỗi lần chuyển tới mình thì lại cứ sai sai như vậy?

Thương Sùng thở dài nhẹ nhàng một tiếng, cánh tay còn giơ ra giữa chừng nhẹ nhàng buông xuống. Dường như Sở Niệm còn tức giận với hắn, hắn phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp khác, ít nhất phải làm sao cho cô chịu mở cửa cho mình.

Ánh sáng nhu hoà trong ánh mắt của Thương Sùng như sóng nước, hắn bỗng nhiên cong môi, xoay người quay trở về phòng mình.

Giống như nhớ ra có chuyện gì còn chưa làm, hắn buông tay nắm cửa, xoay người quay trở lại phòng Sở Niệm.

Lúc này hắn cũng gõ cửa, chỉ nhẹ giọng nói ‘ngủ ngon’ rồi mới quay người rời đi.



Sở Niệm vẫn ngồi dưới đất không cử động, nhưng vẫn nghe rõ ràng tiếng đóng cửa ở phòng đối diện truyền đến, cùng với…hai chữ mà Thương Sùng vừa nói vừa rồi.

Ngủ ngon? Ngủ ngon.



Paris cách Trung Quốc gần bảy tiếng đồng hồ nên ở Paris chưa tới nửa đêm thì Mộ THành cũng đã hừng đông.

Hoa Lệ thoải mái nằm trong lòng Cẩm Mặc, đuôi mèo đong đưa, tiếp tục ngủ say.

Đột nhiên điện thoại trên đầu giường reo vang phá vỡ mộng đẹp của Hoa Lệ và lôi Cẩm Mặc tỉnh dậy từ cơn mơ.

Đưa mắt nhìn điện thoại còn đang reo vang, Cẩm Mặc hơi cau mày.

Hắn bật dậy, cầm lấy điện thoại, ôm Hoa Lệ trong lòng.

“Chủ nhân, người tìm được Sở Niệm rồi sao?”

Thuơng Sùng nhẹ nhấp ly rượu vang đỏ, đôi mắt đỏ câu hồn người ta. “Hoa Lệ đang ở cạnh ngươi sao?”

Cẩm Mặc đáp: “Dạ.”

“Kêu cô ấy nghe điện thoại.”

“… Dạ” Cẩm Mặc nhấp khóe môi, đẩy đẩy Hoa Lệ còn nửa tỉnh nửa mơ, để cô nàng thấy tên người gọi tới, Cẩm Mặc mới đem điện thoại áp lên tai.

Khác với hắn cung kính, cẩn thận, Hoa Lệ rúc trong lòng Cẩm Mặc ngáp một cái. Giọng nói mềm như bông làm cô có vẻ lừoi biếng, bên môi còn nở nụ cười có phần nghiền ngẫm.

“Chủ nhân, hai ngày qua ở Paris với Sở Niệm vui không?”

“Vui vẻ?” Thương Sùng lạnh lùng mà mím môi “Nếu nói việc Sở Niệm đối với ta lạnh nhạt cũng coi như vui vẻ thì, hai ngày qua ta thật sự rất là ‘vui vẻ’.”

Thương Sùng nói làm cho Hoa Lệ và Cẩm Mặc đồng thời sửng sốt. Hai người liếc măt nhìn nhau, Hoa Lệ nói: “Chủ nhân, người đã gặp Sở Niệm sao?”

“ừ”

“Vậy chị ấy còn giận người sao?”

Đôi mắt Thương Sùng trầm xuống, hừ lạnh đến không thể lạnh hơn “ừ”

Hắn nói: “Ta gọi điện thoại cho các người không phải muốn nghe các người nói lung tung, Hoa Lệ ngươi là con gái, nói cho ta biết, con gãi lúc tức giận thì phải dùng cách gì để làm cho hết giận nhanh nhất?”

“Chủ nhân, đó giờ đã từng chọc Sở Niệm tức giận bao giờ chưa?” Tựa như cảm thấy câu này diễn đạt chưa đúng, Hoa Lệ nói tiếp “Ý Hoa Lệ là ngàn năm trước ngài cùng Sở Niệm chưa từng cãi nhau sao?”

Thương Sùng rũ mắt, trầm mặc vài phút sau. Đáp: “Không có.”

Lúc ấy bản thân hắn lạnh nhạt giống như tảng băng ngàn năm, Sở Niệm tính cách tuy cứng cỏi nhưng bọn hắn thật đúng là không có vì bất luận cái gì mà tranh cãi đến một lần.

Hoa Lệ mím môi. “Chủ nhân, tuy rằng Hoa Lệ không biết mình nói đúng không, nhưng theo tính cách Hoa Lệ với những gì trình diễn trên TV thì con gái lúc giận thật ra đều là khẩu thị tâm phi.”

“Có ý gí?”

“Chính là lúc nàng nói không thì trong lòng thực ra là ‘có’. Nói không quan tâm tới mình tức là muốn mình nói với nàng nhiều hơn nữa.”

“Dù sao chính là đừng có nghe theo lời nàng nói lúc giận dỗi, chỉ cần nói chuyện với nàng là được.”

“Ý của ngươi là chính là kêu ta lì lợm mặt dày?” Thương Sùng xoa xoa ấn đường. “Ngươi xác định kêu ta làm chuyện như vậy?”

Đích xác, chỉ số EQ cũng không có tăng theo thời gian, nhưng sau bao năm tháng dài dằng dặc thì mình cũng chỉ biết đi tìm cô ấy.

Trải qua mấy ngàn năm sinh tồn trên thế giới này, mắt nhìn vô số triều đại thịnh thế, suy tàn, sau đó rực rỡ hẳn lên. Nhưng mà chính mình từ đầu tới đuôi, cũng chỉ từng yêu một cô gái như vậy.

Đã từng chinh chiến cả đời, ngạo nghễ nhìn thiên hạ, giờ lại kêu hắn biến thành vô lại, lì lợm, mặt dày?

Đã từng ngựa chiến cả đời, ngạo thị thiên hạ. Hiện tại làm hắn biến thành vô lại, lì lợm mặt dày?

Liệu thay đổi có phải hay không…… quá lớn?

Lúc trước chính mình đích xác cũng từng có vài lần vì trêu chọc Sở Niệm, cũng hơi quá đáng chút. Nhưng không giống như quan hệ giữa họ lúc này.

Không nói tới hắn có thể hay không thật sự buông bỏ kiêu ngạo mà lì lợm chai mặt, liệu nha đầu kiaa có có thể hay không có khả năng bởi vậy càng thêm chán ghét chính mình?

Hoa Lệ muốn cười cũng không dám cười. “Chủ nhân, ngài nếu thật sự muốn đem Sở Niệm theo đuổi lại thì không cần bận tâm nhiều như vậy. Nam nhân theo đuôie nữ nhân, vốn dĩ chính là da mặt dày.”

“Nói nữa, Sở Niệm vốn yêu người, người dùng mấy biện pháp theo đuổi đó kiên nhẫn một ít, khẳng định có thể dỗ cô ấy tốt.”

Thương Sùng nghe thấy không đáng tin cậy chút nào, hắn lắc lắc ly rượu vang, nhướng lông mày:

“Ngươi dám chắc biện pháp của mình có hiệu quả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.