Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 297: Chương 297: Chương 267




“Nữ quỷ?!” Sở Niệm ngạc nhiên, đột nhiên quay đầu nhìn về phía nữ nhân áo tím kia. “Nếu đó là quỷ vậy sao em không hề nhận ra oán khí? Còn nữa, liên lí tinh đã tu luyện trăm năm, hắn sao có thể…”

“Nguyên nhân rất đơn giản.” Thương Sùng chậm rãi nói: “Kia nữ quỷ thực lực đã đạt tới cấp bậc quỷ tiên, em cũng biết, nếu một khi có quỷ hồn tiến vào hàng ngũ quỷ tiên thì sẽ có năng lực khiến cho oán khí của mình biến mất hầu như không còn.”

“Liên lí tinh xác thật là một con thụ yêu tu luyện trăm năm, nhưng mà em phải biết rằng, một con quỷ hồn muốn tu luyện thành quỷ tiên, thì phải hao tốn đến 500 năm.”

“500 năm……” Sở Niệm trợn tròn mắt, cô thừa nhận chính mình trước kia trước nay cũng không biết, trên thế giới này còn sẽ tồn tại loại quỷ tiên này.

Xem ra, cô và Thương Sùng…… Lần này, là gặp phải đại phiền toái.

Vốn dĩ là tưởng mau chóng mang về nhánh cây đa trắng, trở về cứu Cẩm Mặc. Nhưng không nghĩ tới chính là, chính mình cùng Thương Sùng đầu tiên là mơ màng hồ đồ đi tới nơi này. Đáp ứng thành thân, kỳ thật thật sự cũng không có gì. Chính là, vì cái gì mà chuyện xấu cứ nối tiếp nhau như vậy.

Cau chặt chân mày, cảm xúc của Sở Niệm bắt đầu dần lo lắng hơn. Theo bản năng cô nhích lại gần Thương Sùng, cô nhìn chằm chằm nữ quỷ áo tím kia, thấp giọng nói: “Thương Sùng, nếu nữ quỷ kia mục đích thật là chúng ta. Lần này…… Hai ta sẽ không thật sự không thể ra khỏi ảo cảnh chăng?”

Trước không bàn tới liên lí tinh sẽ đứng về phía bên nào, chỉ nói về việc mình và Thương Sùng mà cùng liên thủ đối cứng với quỷ tiên kia thì hậu quả…cũng không thể tưởng tượng được.

Năng lực mình tới đâu, trong lòng Sở Niệm hiểu rõ. Cùng Thương Sùng liên thủ, đích xác có thể gia tăng một ít phần thắng. Chỉ là…… Lần này bọn họ muốn đối mặt, không phải là Lưu Di Na chỉ có mười mấy năm oán khí, cũng không phải thị huyết bạo ngược cẩu linh.

Nếu gặp may mắn, bọn họ có thể cùng nữ quỷ này bất phân thắng bại. Như vậy… rơi vào thế lưỡng bại câu thương nhỡ đâu gã liên lí tinh lại chen chân vào vậy thì…mình cùng Thương Sùng…

Trên đời này tri nhân tri diện bất tri tâm, cho dù bạn bè quen biết vài thập niên cũng sẽ giơ dao lên đâm cho ngươi một đao, huống chi là gã liên lí tinh vốn đã bất đồng ngay từ đầu.

Bàng quan có thể thấy hai người là hai mặt thụ địch, thế cục hiện tại quả thực làm người thấp thỏm bất an.

Tựa hồ là cảm giác được cảm xúc của người bên cạnh, Thương Sùng xoay người, cầm bàn tay nhỏ càng lúc càng lạnh của Sở Niệm, ánh mắt kiên định nhìn cô, từng chữ một rõ ràng nói: “Cho dù mục tiêu của ả là chúng ta, nha đầu à, anh cũng sẽ đưa em rời khỏi đây.”

Nghe thấy thế Sở Niệm nhìn thẳng vào mắt Thương Sùng, một lát sau cô nắm tay hắn lại, đôi mắt đen lại long lanh như phát sang: “Cùng lắm là liều chết mà thôi, dù sao có anh bên cạnh thì Sở Niệm em cái gì cũng không sợ.”

Dù cho chưa hoàn thành lễ bái đường, nhưng trong lòng em Thương Sùng anh đã sớm là nam nhân của em rồi.

Lên trời xuống đất, chỉ cần có anh. Sở Niệm ta nhất nhất liền đã giữ trọn!

Hoa Lệ, Cẩm Mặc, các ngươi nhất định phải chờ ta và anh trai đó!

Nội à, Niệm Niệm nhất định sẽ không ném mất mặt mũi Sở gia chúng ta!

……

Bên này Thương Sùng cùng Sở Niệm đã hạ quyết tâm, mà hai ‘người’ đứng ở đại sảnh vẫn luôn đối lập, không khí nồng nặc mùi vị giương cung bạt kiếm.

Ngôn Thanh Chi vẫn mang bộ dáng cũ, trường bào trắng thuần sắc làm biểu tình trên mặt hắn lúc này càng có vẻ thanh lãnh. Nhìn ‘người’ con gái trước mặt không chớp mắt, hắn cau mày, mở miệng nói:

“Liễu thị, nếu ngươi chỉ là trách Ngôn mỗ không có thông báo mời ngươi tới uống rượu mừng. Như vậy…… Cũng không cần động tư thế như vậy đi?”

Liễu thị trong miệng Ngôn Thanh Chi, cũng là quỷ tiên trong miệng Thương Sùng, đã chết vào những năm Tống triều.

Ả tên là Tử Lam Sam, thời Tống yêu một công tử họ Liễu nên sau khi chết liền tự đổi họ theo nam nhân kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.