Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 312: Chương 312: Chương 281




Chương 281

Lời Ngươi Nói Là Đánh Rắm Sao?

“Hoa Lệ…”

Nghe Hoa Lệ nói làm Thương Sùng cảm thấy trong lòng có chút khổ sở, vốn dĩ trong ấn tượng của hắn, cô nhóc này luôn mang bộ dáng không biết trời cao đất dày ra sao. Hơn nữa, điểm khác biệt lớn nhất giữa Cẩm Mặc và cô nàng là cô nàng luôn luôn như một đứa trẻ không lớn.

Hắn cũng chưa từng nghĩ mọi việc sẽ tiến triển thành như thế này, không chỉ Cẩm Mặc bị thương mà còn khiến cô cũng bị tổn thương.

Vô cùng thương tiếc, Thương Sùng cau mày đứng dậy đi đến bên Hoa Lệ, ngồi xuống bên cạnh cô. Hắn nhẹ nhàng dùng tay vuốt đầu cô, lặng yên một lát rồi mở miệng nói:

“Hoa Lệ, Cẩm Mặc hiện tại như vậy, đúng là ta đã sơ sót.”

“Lúc trước không có nói mọi việc cho ngươi biết, không phải là do cảm thấy ngươi không có năng lực. Mà là nếu người bị thương là ngươi, Cẩm Mặc sẽ khổ sở hơn rất nhiều so với ngươi lúc này.”

“Thật vậy chăng?” Hoa Lệ hai mắt đẫm lệ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.

“Thật sự.” Thương Sùng gật đầu, kéo Hoa Lệ dựa vào vai hắn. “Có lẽ trong mắt ngươi, Cẩm Mặc vĩnh viễn mang bột bộ mặt lạnh như sương giá. Nhưng, ngươi biết không? Cẩm Mặc đi theo ta mấy trăm năm, duy nhất trong lòng hắn cũng chỉ nghĩ về ngươi mà thôi.”

“Cẩm Mặc vốn trời sinh không thích biểu lộ cảm xúc, hắn không có to gan như ngươi, thậm chí cũng không giống ngươi, dám biểu lộ tình yêu của mình.”

“Ngưoi vì hắn chịu khổ thế nào, trong lòng hắn hiểu rõ. Hoa Lệ, Cẩm Mặc để ý ngươi không thua kém gì ngươi để ý hắn đâu.”

Thương Sùng nói làm Hoa Lệ khóc càng lớn, kỳ thật đêm đó cùng Cẩm Mặc quấn quýt si mê bên nhau, sau đó tâm tư Cẩm Mặc như thế nào, cô đều hiểu rõ.

Dây dưa lâu đến thế, đuổi theo nhau đến vậy, nhưng vì sao chưa vui được bao lâu mà đã như vầy rồi?

Cố hít chiếc mũi đã đỏ lên vì khóc, Hoa Lệ ngước khuôn mặt tái nhợt lên, nhìn thẳng về phía Thương Sùng: “Chủ nhân, Hoa Lệ nhất định phải vì Cẩm Mặc báo thù! Nhất định làm cho kẻ đó nếm thống khổ hơn gấp trăm ngàn lần so với Cẩm Mặc!”

“Được, ta đáp ứng với ngươi.” Trong mắt Thương Sùng sát ý trùng trùng. “Kẻ khiến ngươi và Cẩm Mặc chịu khổ sở hôm nay, Thương Sùng ta nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá toàn bộ!”

… [Meo_mup][ga"c sa"ch. com] [Facebook: Meo_mup153]

Khi về đến nhà, Sở Niệm thật sự là mệt muốn chết, một lần mất tới ba giọt tinh huyết, cơ thể cô rã rời có chút không chịu nổi.

Từ khi tỉnh lại ở sân bay, về tới nhà cũng đã mấy tiếng rồi, cô đều phải cố gắng cầm cự. Nguyên nhân cũng chỉ vì không muốn Thương Sùng phải lo lắng.

Lơ mơ khóa cửa, Sở Niệm còn không kịp đi tới sô pha đã thấy trước mắt tối sầm, ngã quỵ lên ghế, ngất đi.

Bà cô đang ở trong phòng nghe thấy tiệng động vội bay ra, nhìn thấy cháu mình mặt mũi tái nhợt ngã nhào trên ghế, thật sự cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Đầu tiên là vội vàng gọi cô vài tiếng, sau đó khi cô vẫn còn đang hôn mê bà đưa lòng bàn tay đặt lên trán Sở Niệm.

Trong nháy mắt lòng bàn tay truyền tới cảm giác mát lạnh, bà nhíu mày, kéo chăn lên đắp cho cô, rồi xoay người biến mất trong phòng.

Bà dùng tốt độ nhanh nhất bay tới cổng nhà Thương Sùng, cơn giận bùng phát làm bà không còn lễ độ như trước nữa.

Không chút khách khí, tung một ngọn âm phong bật tung cửa phòng khách, nhìn thấy một nam một nữ trên sô pha thì bà mắng ầm lên:

“Thương Sùng, uổng cho ta vẫn luôn đều cho rằng ngươi thật sự để ý Niệm Niệm nhà ta. Không nghĩ tới con bé vì ngươi bị thương tới mức như vậy, ngươi còn có tâm tư ở chỗ này nói chuyện yêu đương!”

Bị thương tới mức như vậy? Niệm nhi…… Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Bà nội Sở Niệm đã gặp qua Thương Sùng hơn một lần, nhưng Hoa Lệ cạnh bên thì chưa từng chính thức gặp qua.

Vốn dĩ đang cáu giận mà không có chỗ phát tiết, Hoa Lệ không nghĩ tới giờ còn có kẻ nào dám đá tung cửa nhà mình.

Nhìn chủ nhân cau mày, Hoa Lệ cáu giận không không nói tiếng nào đứng lên. Như một con mèo xù lông, cô hung hăng nhìn bà nội Sở Niệm:

“Đâu chui ra một con quỷ điên vầy? Chủ nhân là để ngươi gọi hay sao?” [Meo_mup][ga"c sa"ch. com] [Facebook: Meo_mup153]

“Một con mèo yêu bé tí miệng còn hôi sữa mà dám gào lên trước mặt ta sao? Xem ra ngươi chán sống rồi!”

Ba ngày trước Niệm Niệm nói vơi mình, con bé muốn cùng người nam nhân này đi tới huyện S lấy nhánh cây đa trắng. Tuy rằng không biết bọn họ là giữa đường gặp phải sự tình gì, nhưng mà… để cho cháu gái mình bị thương, chính là hắn không đúng!

Không phải nói là từ rày về sau, sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ tốt con bé sao?

Hiện tại lại là thế nào! Không chỉ khiến cháu mình bị thương tới hôn mê, hắn lại còn nhàn hạ thoải mái cùng một con mèo yêu ôm ôm ấp ấp?

Quả thực là quá đáng! Thật quá đáng!

Niệm Niệm, bà nội sai rồi. Lẽ ra ngay từ đầu bà nội không nên để con bên hắn. Nếu gã không nói thẳng với con… vậy thì từ rày về sau… bà sẽ không để cho con cùng hắn bên nhau nữa!

Từ khi có ý thức tới nay, chưa từng ai dám lớn mật nhục mạ Hoa Lệ tới như vậy!

Chán sống rồi? Vậy để coi kẻ nào chết một lần còn chưa đủ!!!

Lông mèo trắng tỏa ra từ trên đầu, Hoa Lệ bùng phát cơn giận không muốn nói thêm lời vô nghĩa.

Cô vung móng vuốt mèo sắc bén hướng tới bà Sở Niệm, lệ khí dâng lên trong mắt đúng kiểu muốn đánh nhau ta sống ngươi chết.

Hoa Lệ là mèo yêu hơn năm trăm năm, nhưng bà nội Sở Niệm cũng không phải kẻ vô dụng.

Bởi vì có Sở gia linh lực truyền thừa, quỷ hồn khác phải dùng mấy trăm năm thời gian mới có thể luyện được thể chất quỷ tiên nhưng bà của Sở Niệm cũng chỉ cần không đến 50 năm.

Hai người giao chiến, dù Hoa Lệ ra tay ngoan độc, nhưng cũng không hề có được chút thượng phong nào.

Nhìn hai người phụ nữ đánh nhau, Thương Sùng đen mặt.

Mình còn đang suy nghĩ chút xíu, hai người đã nhào vào đánh nhau tới vậy? [Meo_mup][ga"c sa"ch. com] [Facebook: Meo_mup153][Lịch post truyện: hàng ngày post từ khoảng 9h sáng tới 5h chiều ^^ cuối tuần không có truyện:( sorry cả nhà, nếu có Mèo sẽ thông báo]

Niệm Niệm bị thương tới như vậy là sao? Còn mình yêu đương này nọ là sao?

Nhớ tới lúc rời đi, Sở Niệm sắc mặt có chút khác thường, Thương Sùng quyết định phải hỏi rõ sự tình rồi tính tiếp.

Đôi mắt đen chuyển sang màu đỏ như máu, hắn lắc mình một cái đã chen vào đứng giữa Hoa Lệ và bà nội Sở Niệm.

Dùng sương đen trong tay để tách hai người ra, Thương Sùng nhíu mày, nhìn về phía bà nội Sở Niệm còn đang phừng phừng lửa giận: “Niệm nhi xảy ra chuyện gì sao? Ngươi có hiểu lầm gì chăng?”

“Hiểu lầm?” Bà hừ lạnh một tiếng. “Ta lại không cảm thấy những gì ta tận mắt nhìn thấy làm sao lại có thể là hiểu lầm?!”

“Thương Sùng, lúc trước là ngươi đáp ứng ta, nhất định sẽ bảo vệ tốt Niệm Niệm. Hiện tại thì sao? Chẳng lẽ những lời ngươi nói đều là đánh rắm sao?!”

- ---------------

[Lịch post truyện: hàng ngày post từ khoảng 9h sáng tới 5h chiều ^^ cuối tuần không có truyện:( sorry cả nhà, nếu có Mèo sẽ thông báo]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.