Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 318: Chương 318: Chương 287




Chương 287

Lòng Tham Của Anh

Trầm mặc trong chốc lát, Thương Sùng nói: “Hiện tại không phải là lúc bàn luận nói ai đúng ai sai, ta chỉ muốn biết, ngày đó ngươi là như thế nào trúng cổ độc.”

Cẩm Mặc ngồi dậy, có chút ảo não nói: “Từ phó tổng, thuộc hạ lấy địa chỉ liền lái xe đi nhắm hướng đông. Ngay lúc đó thật là xác định nhà hàng kia không có bất cứ kết giới nào, sau đó nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang màu đen.”

“Nam nhân mặc đồ tây màu đen?”

“Vâng, tuy từ góc nhìn thuộc hạ chỉ thấy loáng tháng bóng dàng, nhưng thuộc hạ cảm giác được, đó chính là S.”

Đối với người mới tỉnh dậy như Cẩm Mặc mà nói, dù ngày đó mọi việc diễn ra mơ hồ nhưng cũng đã in dấu sâu vào trong lòng hắn, như rõ ràng trước mắt.

Nếu không phải do trực giác rõ ràng nói cho hắn, nam nhân kia chính là S. Như vậy… hắn cũng sẽ không trúng bẫy của gã.

Đáng giận!

Tia lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt nâu sẫm, Cẩm Mặc ngước mắt, nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ. “Có lẽ là thuộc hạ đã quá thiếu cảnh giác, cho nên lúc ấy cũng không phát hiện, những người tới lui trong nhà hàng đó đều là ảo cảnh do S dựng nên.”

Thương Sùng cau mày, gã S này… trong lòng hắn đánh giá năng lực S lại cao hơn một chút nữa.

Nếu là người khác nói như vậy, hẳn là hắn sẽ cho rằng nói quá sự thật. Nhưng mà… tính cách của Cẩm Mặc không phải như vậy.

Lặng yên liếm môi, Thương Sùng bắt chéo hai chân, ý bảo Cẩm Mặc tiếp tục nói.

“ Đẩy cửa nhà hàng, thuộc hạ hướng tới gã đàn ông mặc đồ đen mà đi tới… nhưng mà ngay lúc đó trước mắt thuộc hạ đột nhiên xuất hiện một màn sương trắng.”

“Không có bất cứ mùi gì lạ, thậm chí không hề khác gì hơi nước thông thường, nhưng mà cũng chính là thế…mắt thuộc hạ bắt đầu đau rát, sau đó không tới một phút…thuộc hạ…thuộc hạ đã không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.”

Cẩm Mặc thở dài thật mạnh, có lẽ là bởi vì thân thể suy yếu, lúc này hắn thoạt nhìn có vẻ tang thương rất nhiều. “Chủ nhân, lúc này nói cái gì cũng vô dụng, nhưng mà thuộc hạ thật sự cảm tạ chủ nhân.”

“Thuộc hạ không biết ngài dùng biện pháp gì để cứu thuộc hạ trở về…nhưng kiếp này thuộc hạ lại nợ ngài thêm một lần ơn cứu mạng.”

500 năm trước thất thủ, Thương Sùng tương trợ linh hồn hắn, cho hắn làm người hầu, 500 năm sau lại có việc, Cẩm Mặc không biết nên báo đáp hắn như thế nào.

Hắn không khéo léo nhân tâm, không như Sở Niệm là mối tình khắc cốt minh tâm với chủ nhân, cũng không có trái tim hiểu chuyện như Hoa Lệ giỏi xem mặt đoán ý… Cho nên, Cẩm Mặc cảm thấy việc duy nhất có thể cho Thương Sùng chính là cảm tạ với việc sẽ vì hắn mà làm mọi việc không vì khó khăn mà buông tay, thậm chí nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.

Một cái mạng, một viên nội đan trăm năm, thậm chí là tinh phách của bản thân… chỉ cần Thương Sùng yêu cầu, thì hắn… đều tình nguyện giao ra!

Thương Sùng nghe vậy làm sao không hiểu dụng ý của Cẩm Mặc. Hắn hơi cong môi, xua tay. “Không cần nghiêm túc như vậy, hơn nữa lần này ngươi có thể tỉnh lại, công lao lớn nhất cũng không phải ta.”

“…… Chủ nhân ngài là nói, Sở Niệm sao?”

“Không hoàn toàn.” Thương Sùng nói: “Nha đầu kia chỉ vì một câu nói của ta mà làm tới bây giờ còn nằmở nhà hôn mê bất tỉnh. Cẩm Mặc, ngươi cũng biết tinh huyết đối với đuổi ma nhân ý nghĩa thế nào.”

Thương Sùng thờ dài, đứng dậy đi đến bên cửa sổ rồi ngừng lại. Nhìn ngoài trời tối om đưa tay lên cũng không nhìn thấy, trong mắt cảm xúc vô cùng phức tạp. “Bởi vì ích kỷ, ta vì giấu diếm thân phận, cho nên lợi dụng tín nhiệm của nàng đối với ta … để nàng đi mạo hiểm. Nàng thật đúng là ngốc, lúc tỉnh lại câu đầu tiên nói cũng không phải mắng ta, giận ta. Mà là nói với ta rằng chỉ sợ sau này không còn gặp ta nữa.”

“Cẩm Mặc, nàng yêu ta đúng không? Cũng bởi vì nàng yêu ta, cho nên…… Mới có thể vô điều kiện bao dung ta như vậy, đúng không?”

Thương Sùng tự nhận là ở những mặt khác đều không hề do dự, quyết đoán, không phải là người không có cảm giác an toàn, nhưng ngay khi tìm được Sở Niệm tới giờ, trong lòng hắn xuất hiện cảm giác mà hắn cho là yếu đuối và thậm chí là ấu trĩ này.

Không có cảm giác an toàn mới có thể đối xử với nàng càng tốt, muốn cho nàng thói quen dựa vào mình để rồi nàng sau đó không thể rời xà mình nữa.

Cũng đúng là bởi vì không có cảm giác an toàn, cho nên mỗi một lần ở cùng Sở Niệm sau khi xảy ra việc vì, hắn đều sẽ giống như bây giờ đứng ở bên cửa sổ một mình lầm bầm lầu bầu.

Chỉ khi nào tự thuyết phục với đáp án mà mình vừa lòng, Thương Sùng mới có thể cảm thấy tất cả những giấu diếm, ích kỷ không buông tay là đáng giá.

Sinh mệnh Hạn Bạt là vô chừng, hắn từng gặp bao điều chấp nhất và không cam lòng. Ty luyện ngày năm đến khi người mình yêu đã quay đầu về với mình, hắn càng cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Nụ cười? Niệm nhi có giành cho hắn.

Tình yêu? Niệm nhi của hắn cũng giành cho mình.

Vừa cảm thấy mỹ mãn lại cảm thấy không quá hiện thực, thậm chí có chút mâu thuẫn, hắn cứ tự hỏi trong lòng mãi cho tới khi hoàn toàn thuyết phục được mình mới thôi.

Lo được lo mất nguyên lai thật sự không phải chỉ là cảm giác có ở nữ nhân, thực ra chỉ cần yêu đối phương sâu đậm thì nam nhân… cũng thế.



Nửa nằm nửa ngồi trên giường, Cẩm Mặc nghe Thương Sùng nói vậy trong lòng không có chút nào cảm động là không có khả năng.

Hắn vốn nghĩ, chủ nhân vĩnh viễn đều vô điều kiện mà đối xử tốt với Sở Niệm. Cô gái kia lúc nào lương tâm cắn rứt sẽ phát hiện ra và hồi báo với chủ nhân một chút. Nhưng mà… tình cảm so với chủ nhân thì như trời với đất, trước nay đều không thể cân bằng.

Chính mình đã từng bởi vì đau lòng chủ nhân mà động sát tâm với Sở Niệm, bản thân hắn chỉ vì nghe lời chủ nhân, chứ trước giờ chưa từng để cô gái ngốc kia vào mắt.

Chỉ là… Hắn không nghĩ tới, nữ nhân kia đối xử tốt như vậy với chủ nhân.

Tinh huyết? Hôn mê? Không phải trách cứ mà là sợ mất đi…

Yêu sâu đậm như vậy, sao trước giờ hắn không hề phát hiện ra?

Trong lòng đột nhiên thả lỏng, Cẩm Mặc đứng dậy, đầu ngón tay đều có chút bởi vì kích động mà bắt đầu run rẩy. Ánh mắt kiên định nhìn nam nhân đứng ở bên cửa sổ, hắn run run đôi môi khô nứt nẻ, thập phần chắc chắn mà nói: “Chủ nhân, Sở Niệm nàng là yêu người. Hơn nữa Cẩm Mặc cảm thấy tình yêu của nàng với người đã vượt qua sự tưởng tượng của người.”

Chỉ có quá yêu một người mới có thể không màng hậu quả vì hắn đi giao tranh.

Chỉ có quá yêu một người, khi tìm được đường sống trong chỗ chết thì chỉ nghĩ đến chính là khả năng đau khổ khi người rời đi.

Sở Niệm… Ngươi quả nhiên không có làm ta thất vọng.

Thương Sùng nở nụ cười sủng nịch bên môi, cũng đúng là bởi vì nghĩ tới Sở Niệm, cho nên hắn lần đầu tiên cảm thấy, đêm tối kỳ thật cũng không cô đơn.

Hạnh phúc đánh cắp cũng là hạnh phúc, Niệm nhi, nếu đây là lòng tham của anh, em có thể không… cho anh thêm một chút dũng khí cùng tin tưởng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.