Nữ quỷ gật đầu nhẹ, bay tới bên cửa sổ. Ánh trăng bên ngoài xuyên qua người cô gái, đồng thời cũng chiếu đến chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô.
“Tôi tên là Phùng Tư Vân, lúc chết chỉ mới hai mươi sáu tuổi.”
“Phùng Tư Vân? Cô chính là con gái của Phùng Long?” Thương Sùng giống như nghĩ đến điều gì, nhìn Phùng Tư Vân hỏi.
Phùng Tư Vân gật gật đầu, đáp: “Cha tôi đúng là Phùng Long, là ông chủ của bất động sản Phùng thị.”
Sở Niệm nghe hai người nói chuyện, đầu tiên là sững sờ, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Thương Sùng, hỏi: “Anh đừng nói với tôi là anh quen cô ấy nhé.”
“Không quen.”
“Vậy tại sao anh lại biết cả tên cha cô ấy?”
Thương Sùng cười cười, đáp: “Chỉ là lúc trước có xem qua một bài báo về Phùng Tư Vân, vừa rồi nghe tên, nhất thời nhớ tới mà thôi.”
“Trên báo nói cái gì?”
“Nếu tôi nhớ không lầm, bài báo nói sau khi ông chủ Phùng Long của tập đoàn Phùng thị tổ chức hôn lễ cho con gái xong thì con gái ông ta liền mất tích. Cảnh sát tra xét rất lâu vẫn chưa có manh mối gì.”
Thương Sùng nhìn Phùng Tư Vân tràn đầy ưu sầu đứng ở trước cửa sổ, hỏi: “Tôi không nhớ nhầm đâu nhỉ?”
“Không lầm, khi đó cha tôi tìm kiếm khắp Mộ Thành, nhưng thật ra ông không hề biết, lúc đó con gái bảo bối của mình đã sớm chết rồi. Hơn nữa, còn là chết đuối trong bể bơi gia đình.” Phùng Tư Vân đau khổ cười một tiếng, trong hai mắt tràn đầy tự giễu.
Xoay người nhìn Thương Sùng, Phùng Tư Vân lại nhìn qua Sở Niệm, trong đôi mắt đen láy tràn đầy hối tiếc, bi thương, buồn bã.
“Ngày đó vốn phải là ngày tôi hạnh phúc nhất, tôi và Lưu Dương đứng ở sau lưng cha mẹ tôi nói lời cảm ơn khách khứa. Nhìn người đàn ông bên cạnh mình, tôi thật sự nghĩ rằng ông trời đối xử với tôi quá tốt, dù sao cuối cùng tôi đã có thể kết hôn với người mình yêu suốt bốn năm. Đêm hôm đó, trong đầu tôi toàn là hình ảnh tương lai của cả hai, làm bạn, sinh con, sau đó chờ chúng tôi tóc trắng đầy đầu, tôi và anh ta có thể nắm tay nhau nhìn trời chiều.”
“Ngày hôm đó hoặc là nói bắt đầu từ lúc chúng tôi quyết định đính hôn, Lưu Dương liền đối xử rất tốt với tôi, khắp nơi quan tâm, yêu thương tôi. Đến bây giờ tôi còn nhớ rõ vẻ mặt anh ta vào mỗi lần chúng tôi nhìn nhau, vẻ dịu dàng và nuông chiều đó là thứ tôi hằng mong muốn.”
“Tôi yêu anh ta, tôi cũng cho là anh ta yêu tôi, cho nên, cho dù vũ hội kéo dài, nhưng trong lòng tôi vẫn tràn đầy hạnh phúc. Chỉ là không ngờ, hóa ra tất cả chì là tôi tự tình nguyện mà thôi.”
“Có ý gì?” Sở Niệm nghe có chút hồ đồ.
“Ý tứ rất đơn giản, tôi cho rằng Lưu Dương là vì yêu tôi nên mới quyết định đính hôn, kết hôn với tôi. Nhưng tôi sai lầm rồi, thậm chí đến lúc chết tôi mới biết được, sở dĩ anh ta diễn tuồng ở trước mặt tôi, cũng chỉ vì cha tôi thôi.”
Phùng Tư Vân đỏ cả vành mắt, trên khuôn mặt mỹ lệ tràn đầy thống khổ, nói tiếp: “Từ nhỏ, cha tôi đã rất thương tôi, ông biết tôi rất yêu Lưu Dương, cho nên ông nói cho Lưu Dương, nếu anh ta nguyện ý buông tha cho Đinh Nhiên, kết hôn với tôi, cha tôi sẽ để anh ta kế thừa gia sản nhà tôi.”
“Buông tha cho Đinh Nhiên? Là bạn gái của Lưu Dương sao?”
“Đúng, Đinh Nhiên là mối tình đầu của Lưu Dương, bọn họ rất yêu nhau, chỉ là tôi không hề biết tất cả mà thôi. Gia đình Lưu Dương cũng không giàu có, từ nhỏ không có cha, nhà chỉ có một mẹ già đầy bệnh tật. Cha tôi đã lợi dụng điểm này, cho nên mới đưa ra điều kiện như vậy.”
“Vì vậy tên Lưu Dương đó liền không nói hai lời đã thỏa hiệp với cha cô sao?” Sở Niệm hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy oán giận và khinh bỉ.
“Trong đầu những kẻ có tiền các người đều chỉ biết dùng tiền giải quyết mọi chuyện hay sao? Bất kể là sinh mệnh hay là tình yêu của người khác à?”
“Tôi biết rõ tôi nói ra thì các người sẽ nghĩ cha tôi làm sai. Nhưng mà, ông chỉ có mỗi người con gái là tôi cho nên ở trong lòng ông, hạnh phúc của tôi chính là chuyện quan trọng nhất thế giới này. Còn Lưu Dương, anh ta sẽ chẳng thể nghĩ rằng, một đứa bé xuất thân trong một gia đình như vậy, có tư cách hoặc là can đảm vì cái gọi là tình yêu mà làm trái ý cha tôi, đồng thời cũng buông tha cho tiền đồ sáng lạn của mình.”
Sở Niệm nghe xong những lời này, mặc dù trong lòng vẫn không thể chấp nhận cách làm của Phùng Long, nhưng vẫn cảm thấy ông ta là một người cha tốt. It nhất là một người cha hiếm có, thương yêu coi con gái như trân bảo.
Có lẽ cha mẹ trên thế giới này đều như thế đi, đều dốc hết sức dành cho con mình những thứ tốt nhất. Đối với cha mẹ mà nói, trên thế giới này đúng là không có thứ gì có thể so sánh với con mình cả.
Tuy là từ khi cô có trí nhớ thì đã mồ côi, nhưng lúc này, Sở Niệm đột nhiên cảm thấy, nếu người nhà của cô còn trên thế giới này, cha mẹ nhất định sẽ thương cô như vậy. Mà cô, cũng sẽ không sống khổ cực giống hiện tại.
Nghĩ tới đây, trái tim Sở Niệm bắt đầu truyền đến từng đợt chua xót. Tuy vẻ mặt không thay đổi nhưng cô vẫn cúi đầu xuống thở dài. Lúc này, có một bàn tay đặt lên bả vai cô.
Sở Niệm ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt an ủi của Thương Sùng trong màn đêm. Trong lòng ấm áp, hướng anh cười cười ý bảo mình không sao, sau đó nhìn về phía Phùng Tư Vân, tiếp tục đề tài giữa bọn họ.
“Chỉ là, cô lại bỏ mạng vì lý do đó ư?”
Phùng Tư Vân gật đầu, nói: “Lúc ấy, cha tôi thấy Lưu Dương đã thay đổi thái độ với tôi, lại bí mật điều tra được chuyện Lưu Dương và Đinh Nhiên đã chia tay. Cho nên, ông liền nghĩ rằng quyết định của mình là đúng. Song, cuối cùng vẫn khiến cho người chẳng biết gì như tôi bị mất mạng. Đó có lẽ là báo ứng đi! Không phải ông trời chính là như vậy sao? Anh càng muốn có thứ gì thì anh càng không có được.”
“Thế nhưng tôi vẫn hơi không hiểu, nếu theo như lời cô nói lúc trước, Lưu Dương chỉ vì gia sản mà ở cùng cô thì anh ta càng phải bảo vệ cô. Không thể nào khi cô mất tích mà anh ta không đi tìm cô cả.”
“Nguyên nhân rất đơn giản, anh ta không tìm tôi là vì chỉ có anh ta và Đinh Nhiên biết rõ thi thể của tôi ở đâu.”
“Có ý gì? Là Lưu Dương và Đinh Nhiên hợp mưu đẩy cô xuống nước, sau đó giấu thi thể cô đi sao? Anh ta làm như thế, vậy tại sao trước đó còn muốn đóng kịch với cô?”
“Bởi vì anh ta không bỏ được Đinh Nhiên, đồng thời cũng luyến tiếc Đinh Nhiên.” Phùng Tư Vân nhếch môi cười khổ.
“Đêm hôm đó, sau khi tiệc tối chấm dứt, tôi và Lưu Dương liền trở về biệt thự của tôi. Chỉ là không nghĩ tới ngoài cửa biệt thự, Đinh Nhiên đã sớm ở đó chờ chúng tôi. Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi thấy cô ta.”
Phùng Tư Vân dừng một chút, thấy Sở Niệm muốn nói lại thôi, liền nói tiếp: “Tôi biết cô muốn hỏi cái gì, căn biệt thự đó là quà tân hôn cha tôi tặng cho. Lưu Dương thích yên tĩnh, cho nên ở đó trừ tôi và anh ta thì chẳng có người giúp việc nào. Đêm hôm đó là anh ta lái xe về cùng tôi, với cả cũng muộn rồi nên lúc ấy chỉ có ba người chúng tôi.”