“Tôi biết rõ kết quả của tôi là cái gì, nhưng người tôi muốn gặp không phải là cha tôi.” Phùng Tư Vân cúi đầu nhìn dưới chân đã thành một vũng máu loãng, đau khổ cười một tiếng.
“Tôi nợ cha tôi rất nhiều, khi còn sống, từ nhỏ đến lớn tôi đều được ông nâng niu trong lòng bàn tay. Là đứa con gái duy nhất của ông mà chưa từng làm gì cho ông cả. Tôi không muốn để ông khổ sở thêm lần nữa, tôi cũng không đành lòng thấy ông khổ sở vì tôi nữa.”
“Cô đừng nói với tôi là đến lúc này vẫn muốn gặp tên Lưu Dương kia đấy. Gã ta đối xử với cô như vậy mà cô còn quyến luyến à? Không tiếc hồn bay phách tán chỉ vì muốn gặp tên cặn bã đã hại chết cô à!”
Đối với Phùng Tư Vân mà nói, ngoại trừ cha mình ra, người muốn gặp cũng chỉ có tên Lưu Dương kia thôi. Nếu cô ấy muốn gặp cha mình thì Sở Niệm cho rằng đó là hợp lý. Nhưng nếu là gặp tên cặn bã đó, cô thật sự không thể gật bừa rồi.
Thấy Phùng Tư Vân đang cắn chặt môi dưới nhìn mình, Sở Niệm đã biết mình đoán trúng tâm tư của cô ấy. Không hề che dấu sự chán ghét trong lòng, lạnh lùng hừ một tiếng.
Muốn mình giúp cô ấy gặp người kia sao, nằm mơ đi!
Phùng Tư Vân bất đắc dĩ, nhìn Sở Niệm một hồi lâu mới dời mắt đến trên người đàn ông đang im lặng đứng đó. Há to miệng như là muốn nói gì đó, nhưng cuối và vẫn chẳng thể thốt ra lời nào.
Thương Sùng nhàn nhạt nhìn cô một cái, giống như đã hiểu tâm tư của cô. Vẻ mặt lạnh nhạt không có chút ấm áp, không nhanh không chậm phun ra ba chữ: “Đáng giá không?”
Đáng giá không? Vì một người đàn ông vì gia sản của mình mà giả vờ yêu mình, vì một người đàn ông thờ ơ, để mặc người khác nhục nhã mình, vì một người.......Trơ mắt nhìn mình chết đi, mà không hề vươn tay cứu giúp. Vì một người một lòng bảo vệ người yêu, làm cho mình chết rồi vẫn không thể an tâm, có đáng giá không?
Hồn bay phách tán, chỉ vì gặp một người đàn ông không có nửa điểm thật lòng với mình, đáng giá không?
Tuy ba chữ đó quá đơn giản nhưng lại khiến hốc mắt Phùng Tư Vân phiếm hồng. Cố nén không để lệ trong mắt rớt ra, cô cắn chặt môi dưới, im lặng mà kiên định gật nhẹ đầu với Thương Sùng.
Thương Sùng không nói, nghiêng đầu nhìn Sở Niệm vẫn còn đang thầm hờn dỗi. Bên môi lặng lẽ nhếch lên ý cười cưng chiều, dùng khuỷu tay đụng đụng cô.
Sở Niệm trợn mắt liếc anh một cái, hỏi: “Thế nào, anh đường đường là giáo viên đại học, giờ đổi sang nghề thuyết khách rồi hả?”
“Không phải em đang tức giận vì người không liên quan sao?” Thương Sùng thấy cô vẫn còn tâm tư chế giễu mình thì trong lòng cũng thư thái rất nhiều.
“Hai cái này giống nhau à!”
“Có cái gì khác chứ? Tôi chỉ biết lúc trước em đã đáp ứng người ta rồi. Tôi làm thuyết khách chỉ là không muốn người nào đó làm con chó nhỏ mà thôi.”
“Đúng là tôi đã đáp ứng nhưng khi đó còn chưa biết chuyện thành ra như thế mà. Hơn nữa, mặc dù Sở Niệm tôi không phải là người đạo đức cao thượng, thập toàn thập mỹ, nhưng dầu gì thì tôi cũng được coi là ghét ác như thù chứ , Anh nói xem, cô ấy gặp ai mà chẳng được, sao cứ đòi gặp tên cặn bã kia, có phải đầu óc cô ấy có bệnh hay không!”
Sở Niệm tức đến đỏ bừng mặt, ngôn từ chính nghĩa, nhiệt tình ấy đúng là không hề nói giỡn. Chỉ tiếc ở trong mắt Thương Sùng, phản ứng đó chỉ mang tính trẻ con nhiều hơn là 'chính nghĩa'.
Mắt thấy sắc trời đã bắt đầu trắng bệch, Thương Sùng cười vô và bất đắc dĩ.
“Tôi không quan tâm đầu óc của Phùng Tư Vân có bệnh hay không. Tôi chỉ biết trong chuyện tình cảm chỉ có đương sự mới biết được, người ngoài nghĩ ra sao cũng vô dụng. Hơn nữa, lúc trước em đã quyết định giúp cô ấy rồi, vậy vì sao không tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên, thông qua Lưu Dương tìm được thi thể của Phùng Tư Vân? Như vậy chẳng phải sẽ không thất hứa mà còn khiến người đàn ông kia bị trừng phạt thích đáng à?”
Sở Niệm nghĩ nghĩ thấy Thương Sùng nói rất có đạo lý. Nếu như giúp Phùng Tư Vân gặp được Lưu Dương kia, bọn họ có thể tìm hiểu ra nguồn gốc, tìm được thi thể của Phùng Tư Vân. Nói như vậy, cũng coi như khiến tên cặn bã chết tiệt đó nhận trừng phạt thích đáng.
Chỉ là Mộ Thành lớn như vậy, Lưu Dương lại là người sống. Chẳng phải hai người họ muốn tìm sẽ rất phiền toái sao? Hơn nữa chưa nói đến chuyện đưa gã ta vào ngục, chính là Phùng Tư Vân có thể kiên trì đến lúc bọn họ tìm được Lưu Dương hay không còn chưa biết đâu.
Suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm ra cách tốt hơn, Sở Niệm đành phải hạ thấp giọng hỏi người đàn ông đứng bên cạnh: “Anh nói nhẹ nhàng quá, vậy ngộ nhỡ chúng ta còn chưa tìm được tên Lưu Dương cặn bã kia, Phùng Tư Vân không kiên trì nổi thì phải làm sao? Đến lúc đó đừng nói là khiến Lưu Dương bị trừng trị, chúng ta bận rộn là tốn công vô ích rồi.”
Lần này Sở Niệm nói là 'chúng ta', điều đó chứng tỏ trong tiềm thức của cô nhóc này, mình đã có thể trở thành người mà cô tín nhiệm, một danh xưng đơn giản như vậy lại làm cho Thương Sùng rất hài lòng.
Thương Sùng đứng dậy sửa sang quần áo của mình rồi nói: “Chuyện tìm Lưu Dương cứ giao cho tôi là được, hiện tại trời sắp sáng rồi, em đi xem Nhạc Du và người nhà của cô ấy trước đi.” Giống như nghĩ tới điều gì, anh liền nhìn chiếc ba lô trên người Sở Niệm.
“Chỗ của em dùng bùa để trữ hồn đúng không?”
Sở Niệm mò đi mò lại ở trong túi, đáp: “Có, chỉ là bùa trữ hồn chỉ có thể bảo tồn linh hồn nhiều nhất ba ngày, hơn nữa hồn phách Phùng Tư Vân đã bất ổn, tôi cho cô ấy bùa tụ hồn cũng chỉ cưỡng chế không để cho cô ấy bị hồn bay phách tán quá nhanh mà thôi. Nếu dùng bùa trữ hồn thì nhiều lắm chỉ được một ngày.”
“Không quan trọng, không chống đỡ nổi thì là số mệnh của cô ấy rồi.”
Sở Niệm tán thành gật nhẹ đầu, mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, biết rõ việc cô cần làm còn rất nhiều. Không chỉ xóa đi ký ức của Nhạc Du và người nhà cô ấy, còn phải kiểm tra một chút thân thể bọn họ có vấn đề gì không.
Nếu đã không có nhiều thời gian thì cô phải nắm chặt thời gian để làm việc. Đứng dậy bước về phía Nhạc Du, chỉ là, mới đi hai bước liền ngừng lại. Từ trong túi lấy một lá bùa vàng hình trái tim ném vào trong tay Thương Sùng, nói: “Đây là bùa trữ hồn, anh cầm nó đến trước mặt Phùng Tư Vân để cô ấy tự chui vào.”
Thương Sùng nhẹ nhàng cười một tiếng, ý bảo cô đi làm chuyện của mình đi. Sau đó nhìn Sở Niệm bắt đầu dùng linh lực kiểm tra thân thể Nhạc Du, liền xoay người đi về phía Phùng Tư Vân.
Đứng ở trước mặt cô, Thương Sùng dùng khóe mắt liếc Sở Niệm không hề nhìn qua bên này. Ngón tay cái của bàn tay trái nhanh chóng lướt qua ngón giữa, một giọt máu đen liền rơi xuống lá bùa.
Phùng Tư Vân kinh ngạc, vừa muốn nói gì đã thấy Thương Sùng lạnh mặt ý bảo cô đừng mở miệng.
“Tôi làm như vậy chỉ vì Sở Niệm mà thôi.”
Phùng Tư Vân nghiêng đầu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang bận trước bận sau kia, cười rất là chân thành. Thấp giọng nói tiếng cám ơn với Thương Sùng, sau đó tiến vào bên trong lá bùa vàng có chứa máu.
Thấy vết máu đã hoàn toàn dung hòa vào lá bùa vàng, lúc này Thương Sùng mới đi đến bên cạnh Sở Niệm, giao lá bùa vào tay cô. Nhìn cô đang xóa ký ức của đám người Nhạc Du, Thương Sùng mới cầm điện thoại lên bấm 120.