Thương Sùng nhíu mày, rút bàn tay về, trên mặt cũng không còn vẻ quan tâm vừa rồi, ngược lại còn trầm xuống.
“Ăn một cái bánh mà còn sặc thành như vậy, tôi thật hoài nghi làm sao mà em có thể lớn lên được.”
Sở Niệm nhìn anh, hỏi: “Anh có ý gì?”
“Ý nói là em chẳng biết tự chăm sóc mình một chút nào cả.” Thương Sùng không thích bộ dạng này của cô, luôn bất cẩn, sơ ý như vậy! Vừa mới trông thấy cô ho nhiều như thế, bản thân anh cũng thấy hoảng.
Anh có thể chịu được cô thích đùa, thích náo, cũng có thể chịu được cô nhất thời mềm lòng, đụng phải nhiều chuyện liên tiếp. Nhưng là, anh không chịu được cô cứ không biết chăm sóc bản thân như thế!
Sở Niệm không hiểu, mình chỉ bị sặc một chút, cô còn chẳng thấy sao mà người đàn ông này làm chi vậy. Nhìn ánh mắt anh lạnh lùng đến đóng băng được, cô nhíu chặt mày, định tranh cãi vài câu với anh giống như trước, nhưng cuối cùng vẫn mím chặt miệng, xoay đầu đi.
Bên trong xe yên tĩnh đến không thở nổi, Sở Niệm cũng không còn tâm trạng ăn bánh nữa. Dựa vào lưng ghế ngồi, mờ mịt nhìn vầng trăng sáng trên trời.
Thương Sùng nâng tay xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, lặng lẽ thở dài. Vừa rồi chính mình lại mất kiểm soát, cảm xúc của anh giống như đã nằm trong tay cô rồi.
Nghĩ đến bản thân lúc trước, anh chưa từng kiêng kỵ bất luận kẻ nào. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, từ đầu đến cuối chỉ có cô dễ dàng khiến anh rối loạn tâm thần.
Nhìn nhìn ánh trăng trốn vào sau đám mây đen, Thương Sùng ngồi ngay ngắn lại, nói: “Đừng nóng giận, đám người Lưu Dương đến đấy.”
Sở Niệm ừ một tiếng, dùng tay ra sức vuốt vuốt khuôn mặt mình, giữ vững tinh thần nhìn về phía trước. Không thể không nói, Thương Sùng thật sự rất thần thông. Không đến năm phút sau, một chiếc Audi màu trắng dừng ở đối diện bọn họ. Bên trong xe bật đèn sáng, nếu ghế cạnh tài xế là Đinh Nhiên, thì chắc chắn trên ghế lái là Lưu Dương.
Lúc Sở Niệm đang do dự có nên xuống xe hay không, cô lại phát hiện người đàn ông trong xe đối diện đang nhìn về phía bọn họ. Bình thường mà nói, thời gian đã quá muộn, trong xe bọn họ lại không hề bật đèn, người bình thường hoàn toàn không thể phát hiện được trong xe bên này có người ngồi.
Ánh mắt Lưu Dương rõ ràng không phải là tìm kiếm vật gì đó trong bóng đêm, mà là đang nhìn thẳng vào bọn họ. Đây rõ ràng không hợp lẽ thường, chẳng lẽ tên Lưu Dương đó thật sự có vấn đề gì?
Sở Niệm nhìn phía trước, nói ra: “Hình như anh ta đã phát hiện ra chúng ta rồi.”
“Không phải là hình như, mà là chắc chắn.” Thương Sùng cười nhạt một chút, người đàn ông kia không có lái xe thẳng vào chung cư, mà là vừa khéo dừng ở đối diện bọn họ. Rất rõ ràng, anh ta là cố ý.
“Vậy chúng ta đi xuống chứ?”
Sở Niệm đeo ba lô lên, vừa định vươn tay mở cửa xe. Song còn chưa mở cửa, Thương Sùng liền mở miệng: “Trên người em có bùa khử mùi không?”
Sở Niệm suy nghĩ mấy giây, từ trong túi lấy một tờ bùa chú ra, đáp: “Có.”
“Đặt lá bùa ở trên người em, nếu Lưu Dương đã là hủ thi (thi thể thối nát) rồi, anh ta mà ngửi được mùi trên người em, nhất định sẽ chạy trốn ngay.”
Thương Sùng lại dùng khóe mắt liếc ba lô của Sở Niệm một cái, nói tiếp: “Lát nữa em đừng vội dùng gậy hàng ma, không nên lộ ra thân phận quá sớm.”
“Được.”
“Còn nữa, lát nữa nhớ ở bên cạnh tôi. Em quan sát kỹ Lưu Dương, đừng mở miệng nói chuyện.”
“Biết rồi.”
Sở Niệm nhíu mày, hỏi lại: “Vậy còn anh?”
“Loại bản lĩnh múa mép khua môi này đương nhiên là phải giao cho tôi rồi.” Thương Sùng nhìn chằm chằm Lưu Dương đứng đối diện, cười vô cùng khinh thường.
Nghe thấy anh tự chế nhạo bản thân như thế, Sở Niệm không nhịn nhếch khóe môi lên. Lặng yên niệm khẩu quyết, đợi bùa chú hoàn toàn biến mất ở trên cánh tay cô, mới nhìn Thương Sùng.
Trong đôi mắt đen láy như hồ sâu của anh lấp lánh vài tia sáng, giống như một chú sư tử mạnh mẽ vận sức chờ hành động.--==--ll..,,q,q,...uyuuud,,,oo,,,,nn....Khí thế hiên ngang, hăng hái như vậy, cảm giác tự tin đó giống như phát ra từ trong lòng anh. Khí phách bá vương trời sinh, không hề làm màu, khiến người ta không tự chủ được cúi đầu tôn thần, cúi đầu ngưỡng mộ.
Chuyển mắt nhìn đám người Lưu Dương từ trong xe xuống ở đối diện, Sở Niệm cười lạnh một tiếng.
Giao chiến chính diện à? Cô thích!
Đối phương đã xuống xe, bọn họ không thể tiếp tục án binh bất động nữa. Thương Sùng rất dứt khoát, trực tiếp bật đèn trong xe lên, sau khi trao đổi ánh mắt với Sở Niệm, hai người trái phải xuống xe.
Hai người bước song song đến chỗ Lưu Dương và Đinh Nhiên, xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân của bọn họ ở trên đường nhựa.
Đinh Nhiên chính là đồ ngốc, đợi đến khi thấy rõ diện mạo của hai người, cô ta không nhịn được lên tiếng trước. Một tay kích động chỉ vào Thương Sùng đang bước thẳng đến, một tay túm chặt cánh tay Lưu Dương.
“Ngày hôm qua chính người đàn ông này đã cầm nhẫn của Phùng Tư Vân dọa em sợ, rồi tối đó em gặp phải trò đùa kia! Còn nữa, chính là người phụ nữ bên cạnh anh ta! Ngày hôm qua cứ đóng giả thành người phụ nữ ấy! Là bọn họ, chính là bọn họ!”
Thương Sùng và Sở Niệm đồng thời hừ lạnh một tiếng, không để ý tới cô ta. Ánh mắt cùng đặt trên người Lưu Dương vẫn đang mím môi không nói gì cả. Lúc này, dây xích trên cổ tay Sở Niệm liền phát ra tiếng leng keng.
Sở Niệm kinh hãi, lập tức nghĩ tới chỉ có mình cô nghe được tiếng kêu này, liền đứng bất động. Chỉ là ánh mắt đặt ở trên người Lưu Dương đã sâu thêm vài phần.
Dây xích cô đeo trên cổ tay, ở trong mắt người thường chỉ là một sợi dây chuyền bạc bình thường mà thôi. Kiểu cách dây chuyền rất đơn giản, một sơi dây bạc mềm có hai ba nụ hoa nhỏ trên mặt. Chỉ là trong nụ hoa đó có giấu một cái chuông nhỏ mà người thường không thể nhìn thấy, cũng là vật báu gia truyền của nhà họ Sở, dây xích truy hồn.
Dây xích truy hồn không có công dụng gì nhiều, vừa không thể làm bùa xua quỷ hàng ma, vừa không thể giúp Sở Niệm phòng thân. Nhưng sợi dây này có chỗ ưu việt là phát giác được bất kỳ loại quỷ quái có oán khí hoặc là toan tính thiệt hơi nồng đậm nào.
Tiếng chuông của nó chỉ có người của nhà họ Sở mới nghe thấy được, cho nên khi chuông truy hồn vang lên, trong lòng Sở Niệm đã có đáp án.
Cố ý bước sai đứng ở sau lưng Thương Sùng, Sở Niệm tĩnh tâm bắt đầu quan sát người đàn ông đứng ở trước mặt bọn họ.
Màu da anh ta trắng bệch, sống mũi thẳng tắp, mày rậm, con mắt sâu, thêm vài phần thanh tú so với ảnh chụp mà Sở Niệm đã xem lúc trước. ,Mặc trên người tây trang đen đồng bộ và áo sơ mi trắng, điều này làm cho anh ta trông khá nhã nhặn, trầm tĩnh.
Khác với Đinh Nhiên, trên người Lưu Dương không hề có mùi thi thể rữa nát, ngược lại còn có vị bạc hà nhàn nhạt. Nếu không phải vì trên trán anh ta có một mảng xanh đen như ẩn như hiện, Sở Niệm nhất định sẽ không lấy anh ta liên tưởng với lời nói lúc trước của Thương Sùng.
Người già thường nói: Cái trán là để xem vận thế lúc ban đầu của một người, nếu cái trán ửng đỏ, chứng tỏ người đó có vận may phủ đầu. Nếu cái trán hiện xanh là bị ốm đau quấn thân. Nếu cái trán hiện đen thì chính là lây nhiễm vật âm tà.
Mà xanh đen lại là tổng hợp ốm đau và âm tà. Trán người nào xuất hiện màu sắc đó, phần lớn đều là vì ốm đau mà bỏ mạng, sau đó để cho yêu, ma vật thừa dịp xấu mà vào. Chẳng lẽ...... Chuyện này còn có điều kỳ bí gì?