Hình như cô đâu phải là người gây chuyện, người hù dọa bọn họ càng không phải là cô nhé. Thôi quên đi, đối với loại người như vậy cũng chẳng có gì để nói cả.
Nghiêng đầu cười với Nhạc Du đang chạy về phía mình, Sở Niệm cúi người đỡ cô gái đứng lên khỏi mặt đất, hỏi thăm: “Không sao chứ, bạn có muốn đi bệnh viện hay không?”
Cô gái lắc đầu, bởi vì vết bớt nơi khóe mắt nên vẫn tự ti không có ngẩng đầu lên, đáp: “Không cần đâu, tôi, tôi rửa mặt liền không sao rồi.”
“Bạn chắc chứ?”
“Ừ, cám ơn bạn Sở Niệm.” Cô bạn nhìn nhìn bàn tay vẫn đặt trên cánh tay mình, theo bản năng lùi một bước, giống như rất sợ mình sẽ làm dơ cô.
Sở Niệm giống như đã nhận ra tâm tư đó của cô, cũng không để ý, vươn tay vỗ nhẹ phủi đi bụi bặm trên người cô, nói: “Bạn biết tôi sao? Vừa rồi nghe nữ sinh cao kều đó nói bạn vì che chở cho tôi, cho nên mới bị bọn họ bắt nạt. Là thật sao?”
Cô bạn cứng người, gật đầu nhẹ, sau đó lại nhanh chóng lắc lắc đầu.
“Ừm, tôi không hiểu rõ ý của bạn.” Sở Niệm cũng bị cô làm cho hơi lúng túng.
“Các cô ấy nói xấu bạn, đúng lúc tôi nghe được vài câu. Bạn, bạn không biết tôi, tôi chỉ là nghe qua tên bạn ở trong trường học thôi.”
“Nếu đã không biết, vậy bạn còn nói giúp tôi nữa.”
“Trước kia tôi ở trong trường đã gặp qua bạn mấy lần, mặc dù bạn không thích nói chuyện lắm nhưng tôi có thể cảm giác được bạn không phải là người xấu Bạch Oánh đã xảy ra chuyện, nếu thật sự như bọn họ nói thì cảnh sát sẽ không thả bạn đi, trường học cũng sẽ không để bạn tiếp tục trở lại đi học.”
Sở Niệm cười cười, không biết nên bình luận loại cảm giác đó của cô bạn là như thế nào. Chỉ chốc lát sau, mới mở miệng hỏi: “Bạn tên là gì? Đánh vần thế nào?”
Cô bạn trả lời: “Tôi tên Ấn Sầu, ấn trong ký ấn, sầu......Trong ưu sầu. Là bạn cùng trường với bạn, hơn nữa còn gặp một lần rồi.”
Ấn Sầu? Cái tên thật kỳ quái! Sở Niệm lại nhìn cô, thật đúng là không có ấn tượng gì. Song, xét thấy hành vi thường xuyên trốn học của mình, không có ấn tượng gì cũng chẳng cò gì lạ.
“Về sau chúng ta sẽ là bạn bè, bạn cũng chưa ăn cơm nhỉ. Đi, đi, chúng ta cùng nhau đi.” Sở Niệm và Nhạc Du nhìn nhau cười một tiếng, một trái một phải khoác cánh tay Ấn Sầu, không để cho cô từ chối, liền chuẩn bị rời đi.
Đi vài bước, cuối cùng Sở Niệm cũng nhớ đến Tô Lực. Dừng bước lại, xoay người, nhìn Tô Lực vẫn đứng bất động tại chỗ, đang nhìn mình, nói: “Cảnh sát Tô, có nể mặt cùng nhau đi ăn một bữa cơm không?”
Tô Lực cười khẽ, dù sao cũng coi như cô nhóc kia có lương tâm, chưa quên mình. Anh nhướn đôi mày đẹp hỏi: “Có thịt sao?”
“Đương nhiên, còn là tảng thịt lớn, rất lớn.”
“Có rượu không?”
“Nếu như anh đang nghỉ phép thì có.” Sở Niệm cười, xoay người về, vừa đi về phía trước, vừa nói: “Nếu như không nể mặt thì chúng ta khỏi đi nữa.”
Mắt thấy Sở Niệm còn thật sự phất tay với mình, Tô Lực đứng ở đó đành cười vô cùng bất đắc dĩ. Dầu gì vừa rồi anh cũng coi là giúp cô một lần đi, cô lại đối xử với anh thế sao?
Song, anh không hề ngại, Sở Niệm nghịch ngợm như vậy mới đúng là người anh yêu thích Dù sao anh đến đây cũng vì muốn đón cô đi ăn cơm thôi, chỉ cần có cô, đối với anh mà nói, cũng đã đủ rồi.
Bước nhanh đuổi kịp các cô, Tô Lực chỉ mỉm cười, không hề quấy rầy Sở Niệm và bạn bè nói chuyện. Kế hoạch vốn là chỉ có hai người ăn cơm, hiện tại lại trở thành bốn người. Thôi vậy, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.
Chỉ là bốn người mới vừa đi ra đầu ngõ đã thấy hai bóng dáng đứng ở đó. Các cô ngừng lại, Tô Lực đứng ở bên cạnh Sở Niệm, tươi cười dần dần rút đi.
Lúc này đứng ở phía trước đúng là Thương Sùng và Tần Tâm Nhu vừa mới chuyển đến. Vốn là, Tần Tâm Nhu muốn mượn cơ hội hôm nay đi ăn cơm trưa với Thương Sùng. Thật vất vả đợi đến lúc ăn cơm, Thương Sùng cũng đồng ý rồi. Ai biết còn chưa ra khỏi cổng trường được bao lâu, liền thấy được tình cảnh đó.
Đối với Tần Tâm Nhu mà nói, cô hoàn toàn không rỗi hơi đi quản chuyện của đám sinh viên. Đang định kêu Thương Sùng đổi sang đường khác đi ăn cơm, nhưng anh lại ngừng ở đây rồi bất động.
Bắt đầu từ lúc đó, Thương Sùng không hề nói một câu nào với cô, Tần Tâm Nhu cũng rất biết điều, đứng ở bên cạnh chờ anh.
Ban đầu, cô còn tưởng rằng Thương Sùng muốn xem náo nhiệt, cho đến khi nữ sinh tóc dài kia đi vào ngõ nhỏ, Tần Tâm Nhu liền phát hiện ánh mắt Thương Sùng luôn đặt ở trên người nữ sinh đó.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô có một dự cảm rất xấu, nhưng cô chỉ im lặng, không hỏi gì cả. ..Về sau lại xuất hiện một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, bất kể là ngũ quan hay dáng người đều thuộc hạng cao cấp, đồng thời, cũng có thể nhìn ra anh ta rất thích cô nữ sinh tóc dài kia.
Tần Tâm Nhu mừng thầm trong lòng, vừa muốn mở miệng nói chuyện với Thương Sùng, lại bị ánh mắt lạnh lùng của anh hù dọa. Cô cứ như vậy đứng ở bên cạnh anh, cho đến khi bọn họ đều đi ra.
Cô không biết Thương Sùng muốn làm cái gì, song cô có thể nhìn ra được lúc cô bé và người cảnh sát kia nhìn thấy bọn họ thì sắc mặt hơi thay đổi một tý.
Cả hai bên đều không vui sao? Vậy thật sự là tốt quá!
Thương Sùng hiển nhiên không phát hiện ra ý cười đắc chí bên khóe miệng của người bên cạnh, tâm tư của anh đều đặt hết trên người Sở Niệm cách đó không xa. Thấy cô trầm mặt xuống, trong lòng anh thật đúng là không có mùi vị gì cả.
Vừa rồi rõ ràng anh phát hiện ra cô nhóc kia trước, mà hết lần này tới lần khác đều bị tên Tô Lực kia đoạt mất cơ hội. Nhìn dáng vẻ nói nói cười cười đó, cảm xúc của Thương Sùng liền thấp đến cực điểm.
Nụ cười của cô, cho dù không thuộc về anh, nhưng cũng không thuộc về Tô Lực!
Đã nhiều năm như vậy, anh còn chưa hết hy vong mà, đúng không? Bản thân đã từng vi phạm cả ý trời, huống chi là hiện tại! Thương Sùng hừ lạnh một tiếng ở trong lòng, từng bước một đi về phía bọn họ.
Tiếng bước chân của anh như dẫm lên trái tim mọi người, áp suất không khí cũng dần hạ thấp theo bóng dáng của anh. sơ mi trắng vốn là biểu tượng của sự thuần khiết, lúc này lại bị Thương Sùng biến thành cảm giác rét lạnh, để cho bọn họ có cảm giác như bị đặt vào một ngày mùa đông rét lạnh nhất.
Ấn Sầu và Nhạc Du rõ ràng cảm giác được không khí nơi này khác thường, chỉ là Sở Niệm không có lên tiếng, hai người bọn họ cũng không nên nói gì. Nhạc Du vỗ vỗ thân thể bởi vì khiếp sợ mà run lên nhè nhẹ của Ấn Sầu, dùng nụ cười ý bảo cô an tâm.
Tô Lực cũng bị cảm giác đó áp chế khiến anh vô cùng khó chịu, vô thức muốn ngăn cản ở đằng trước Sở Niệm, vừa dịch người liền bị cô cản. Anh quay đầu, có chút không hiểu hành động của cô.
Sở Niệm lắc đầu với anh rồi nhíu mày nhìn Thương Sùng đang đứng ở ngoài ngõ cách mình chục bước. Thương Sùng nhướn mày, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Đám người Nhạc Du nhìn nhìn Thương Sùng, lại nhìn về phía Sở Niệm. Tô Lực nhíu mày, vẻ mặt anh đã đủ để giải thích rõ anh đang tức giận.
Sở Niệm không hiểu rốt cuộc Thương Sùng muốn làm gì, coi như ngõ này không phải là ngõ cụt thì cô cũng không có thói quen vừa lâm trận đã lùi bước. Dưới ánh mắt của mọi người và tiếng ngăn cản của Tô Lực, cô liền đi tới.
Bởi vì chênh lệch chiều cao, lúc Sở Niệm ngừng lại liền hơi nâng đầu lên, nói: “Thầy Thương, nếu thầy xuất hiện vì muốn nhắc nhở tôi là gần đây an ninh không tốt thì không cần đâu.”