Sở Niệm buồn khổ, thẻ ngân hàng của cô đã được mở lại rồi, nhưng những ngày qua nghỉ ngơi cũng làm cho cô cảm thấy là thời điểm nên kiếm tiền, cô cũng không thể ăn vào vốn liêng ban đầu của mình chứ? Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên cười hắc hắc, nói: “Đại gia tôi đổi tính không được sao? Còn có, là tự anh nói không cần tiền, đến lúc đó đừng có phân chia tiền với tôi.”
“Em cảm thấy tôi coi trọng những thứ ấy sao?”
“Chưa nói trước được đâu.”
Thương Sùng gật gật đầu, vẻ hờ hững, thản nhiên của anh quả thực làm cho Sở Niệm hoài nghi rốt cuộc người này có bao nhiêu tài sản.
“Em yên tâm, tôi thực sự không để ý đến chút tiền ấy.”
“Biết rõ anh là cường hào rồi, lần này tôi sẽ không hỗ trợ cho anh, xem như khảo nghiệm đi. Nếu chúng ta ăn ý, sau đó lý luận, anh lại tanhg tôi, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu trước đó của anh. Anh đương nhiên cũng phải làm được những điều mình nói.”
“Không thành vấn đề.” Bản thân vốn là người đàn ông biết giữ lời, hơn nữa anh vẫn luôn muốn Sở Niệm gật đầu mà thôi.
Nâng mắt nhìn đường phố đông đúc người xe, Thương Sùng cảm thấy bọn họ nên tìm một chỗ thoải mái hơn để nói chuyện. Ví dụ như, quán cafe lần trước mà Sở Niệm và Tô Lực cũng ngồi rồi bị anh bắt gặp.
Nhớ tới tên Tô Lực kia, vẻ mặt Thương Sùng lạnh xuống trong nháy mắt, nói với Sở Niệm một câu: 'Đi theo tôi' rồi mặc kệ cô, cứ thế đi đằng trước.
Sở Niệm không đoán được hiện tại trong lòng Thương Sùng đang suy nghĩ gì, nhưng cũng quen với sự không biến sắc mặt của anh. Cho nên, cũng không hỏi gì nhiều, thuận theo đi sau lưng anh.
Cô cũng không biết vì sao mỗi lần ở cùng người đàn ông này, không phải là lúng túng, im lặng thì chính là châm chọc lẫn nhau.—llq.q.,,..d,,=== Sở Niệm ngồi trong xe, có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu than nhẹ, chẳng lẽ hai người bọn họ không thể chung đụng như người bình thường sao?
Thương Sùng đang lái xe, liếc nhìn Sở Niệm đang nhíu mày. Tuy là thở dài trong lòng, nhưng vẫn nâng cánh tay không, véo nhẹ chóp mũi cô, nói: “Em cứ mặt mày ủ rũ như thế, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành bà lão.”
Sở Niệm chu môi, dùng tiếng hừ lạnh biểu đạt sự bất mãn của mình. Sau đó nhìn phía ngoài cửa xe, hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Quán cà phê, em không cảm thấy bàn chuyện cần có dáng vẻ của bàn chuyện hay sao? Tôi không có hứng thú liên tục bàn chuyện với em ở trên đường phố.”
“Nhưng không phải gần trường học cũng có rất nhiều quán cà phê sao? Tại sao phải phí sức lái xe đi xa như vậy.”
“Quán đó có cảnh sắc tốt, hơn nữa...” Thương Sùng nhìn cô, cố ý kéo dài giọng.
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa còn là nơi em thích, không phải em đã đến đó cùng Tô Lực à?”
Đây là anh đang ghen phải không? Sao cứ có cảm giác là lạ? Sở Niệm gãi gãi đầu, nhìn anh vô cùng kỳ quái.
“Thương Sùng, vì sao mà anh vừa thấy Tô Lực lại như con gà trống xù lông thế?”
Không phải là anh ấy thích mình chứ...... Không phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao?
Thương Sùng nhướn mày, hỏi: “Em muốn nói cái gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy gần đây anh rất lạ. Tô Lực là cảnh sát cũng là bạn của tôi, tôi thấy anh có địch ý rất lớn với anh ấy.”
“Rồi sao?”
“Như vậy rất không hợp lẽ thường, đúng không? Thấy dáng vẻ của hai người đâu giống như đã từng quen biết trước kia. --..,,ll..q.q.q.,,ooo,,,,Anh như vậy giống như tội phạm chạy trốn nhiều năm, cho nên vừa thấy cảnh sát sẽ có phản ứng đó. Hay là...Anh đang ghen vì cảm thấy anh ấy đối xử với tôi rất tốt.”
Sở Niệm thấy mình không nói sai gì cả, nhưng vì sao cô vừa nói xong, tên đáng ghét kia lại bất ngờ dẫm chân phanh?! Khiến cô không hề đề phòng, đầu đụng trúng cửa kinh chứ!
Anh muốn mưu sát cô sao! Sở Niệm bị đau xoa trán, hung dữ xoay đầu trừng anh, muốn chất vấn anh là rốt cuộc muốn làm gì.
Đáng tiếc, còn chưa kịp mở miệng, dưới cằm đã thêm vài ngón tay trắng nõn, tuy bóp cằm cô không đau, nhưng lại khiến cô không thể quay đầu.
Sở Niệm mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt Thương Sùng cách mình càng lúc càng gần. Cô rất là hoảng loạn, theo bản năng muốn ngửa đầu ra sau, nhưng giãy giụa vài cái, đầu vẫn chẳng thể nhúc nhích được. Mặt cô hơi hồng, trong đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ căng thẳng.
“Anh, anh đây là muốn làm gì.”
“Em vừa mới nói cái gì?” Bây giờ Thương Sùng chỉ cách Sở Niệm có vài cm, anh có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của cô. Trên môi anh thoáng qua ý cười cưng chiều như có như không, giống như áng mây hồng trên mặt Sở Niệm vậy, mập mờ làm cho người ta hít thở không thông.
“Anh, anh là tội phạm.” Sở Niệm căng thẳng đến nỗi quên cả chớp mắt, chỉ có thể lắp bắp nhìn anh.
“Đằng sau câu đó.” Thương Sùng híp mắt, nụ cười dịu dàng nơi khóe miệng làm người ta si mê.
“Anh, anh đang ghen.” Sở Niệm thật sự hoài nghi người đàn ông này có biết thuật thôi miên gì gì đó, bằng không mỗi lần anh vừa nhích lại gần, chính cô đã cảm thấy ngột ngạt khó thở, tim đập nhanh. Mỹ nam kế trong truyền thuyết cũng không lợi hại như anh đâu nhỉ!
Khuôn mặt Thương Sùng ở ngay trước mặt, cô nhìn qua đôi môi hơi hé mở cũng không đỏ lắm kia, đồng tử màu đen cũng bắt đầu căng thẳng co rút lại theo ý cười của anh.
Cô cố gắng dùng cánh taychống đỡ thân thể, cũng không biết là vì căng thẳng hay là lớp da thật của ghế ngồi khó nắm lấy mà cánh tay cô bắt đầu run rẩy. Trên mặt, trên lỗ tai, thậm chí là cần cổ cũng bắt đầu nóng lên.
Sở Niệm cảm giác bây giờ mình chắc canh như cái nồi hơi bị đốt hồng rực, cả người vừa nóng vừa đỏ. Thật muốn tìm cái hố để chôn mình quá, Sở Niệm kêu rên trong lòng.
Đột nhiên, sức lực ở dưới cằm biến mất, Sở Niệm sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không rõ đầu óc trì trệ ở chỗ nào. Sau đó thấy anh cười tươi vì trò đùa dai thành công, khóe miệng cô không ngừng run rẩy.
Thương Sùng nói: “Ghen, đây là truyện cười hay nhất mà tôi nghe được trong năm nay. Ha ha ha...”
Thật vất vả mới cười xong, anh lại dùng ánh mắt ghét bỏ đánh giá Sở Niệm đang ngây ra như phỗng.
“Đúng là tướng mạo em không tệ, nhưng dù sao vẫn chưa phát triển thành thục. Đối với tôi mà nói, em chỉ là một đứa bé học mẫu giáo mà thôi. Tôi sẽ ghen vì em ư?”
Sở Niệm nắm chặt tay, quát: “Anh có ý gì!”
“Tôi không thích Tô Lực cũng chỉ vì không có ấn tượng tốt với anh ta, em cũng không thể có tình cảm với bất kẻ một ai qua đường chứ? Em cảm thấy tôi như vậy là ghen, vậy Sở Niệm, tôi có thể hiểu là nhiều lần lúc em đối mặt với tôi hay đỏ mặt, là bởi vì em yêu thích tôi hay không?”
“Anh mơ tưởng hão huyền à, tôi sẽ thích anh ư?!”
“Có phải yêu thích tôi hay không, trong lòng em rõ ràng nhất.”
Sở Niệm tức đến da đầu sắp bốc hơi, cô túm lấy cổ áo Thương Sùng, gằn từng chữ từng chữ: “Sống đến hai mươi năm Sở Niệm tôi còn chưa từng thích bất cứ kẻ nào,- coi như là muốn thích, tôi cũng không thể thích kiểu người biến thái như anh!”
“Lời nói thường hay hại chết người, đều phải hối hận đấy.” Thương Sùng cong môi, hoàn toàn làm lơ hành vi này của cô. Vẻ tươi cười sung sướng đó, thấy thế nào cũng như là đang hưởng thụ vậy.
Sau đó thừa dịp Sở Niệm sắp nổi điên gầm thét, dùng ngón tay chỉ ra cửa sổ xe, trêu chọc: “Em cứ túm tôi như vậy, người đi đường sẽ nghĩ là em đang cường hôn tôi đấy.”