Thương Sùng cười khẽ, nhìn nhìn bát cơm trước mặt mình lại nhìn cô. Giống như đang giãy giụa trong chốc lát, cuối cùng cầm đũa lên, gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong mồm.
Trốn ở góc phòng nhìn lén, Tiểu Hắc bị dọa ngốc rồi, quên cả kêu, chỉ có thể há hốc mồm, dại ra nhìn Thương Sùng.
Sở Niệm ngược lại rất vui vẻ, cười hắc hắc với anh, vừa lòng thỏa mãn tiếp tục ăn. Trong lúc hai người nói đến chuyện của nữ quỷ vào tối qua, đương nhiên cũng không quên hung hăng phỉ nhổ tên Hà Vinh đã bỏ thuốc cho cô.
Chờ ăn sạch đồ ăn trong bát, còn uống thêm khoảng hai chén canh, lúc này Sở Niệm mới tê liệt ngồi trên ghế, ợ một cái. Sờ sờ cái bụng tròn vo, cô nói: “Quả nhiên tâm tình sung sướng thì ăn uống sẽ ngon hơn, nếu cứ theo lượng cơm đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ béo ra.”
“Béo một chút cũng tốt, người khỏe mạnh là được.” Thương Sùng cười nhẹ nói.
“Nhưng tôi còn chưa lấy chồng đâu, ngộ nhỡ sau này tôi thích một người, anh ấy lại không thích tôi vì tôi béo, vậy chẳng phải tôi bị thua thiệt lớn à!”
“Người thật sự thích em, sẽ không vì thế mà chán ghét em.”
“Vậy anh sai rồi, bây giờ đàn ông đều là động vật theo thị giác. Vừa muốn người phụ nữ eo ót, vừa muốn có bộ ngực lớn. Dù sao à, cũng khó hầu hạ.”
“Em cũng biết à?” Thương Sùng nhướn mày.
“Chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa thấy qua heo chạy à!” Sở Niệm bĩu cái miệng nhỏ nhắn.
“Đúng rồi, tối hôm qua tôi đến đây bằng cách nào vậy?”
“Tối hôm qua......” Thương Sùng nghĩ đến chuyện đã xảy ra tối hôm qua, hai mắt thoáng qua vẻ mất tự nhiên.
“Tối hôm qua em té xỉu, tôi dứt khoát ra sức vác em về đây.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi?” Dùng sức vác về? Người này coi cô là bao tải à?
Thương Sùng gật đầu nhẹ, nói: “Chỉ đơn giản vậy thôi, song đúng là em nên giảm cân đi. Nhìn thì không có mấy lượng thịt, vác lên còn thật sự rất nặng đấy.”
“Ngừng, là do thân thể anh không tốt.”
Cho dù trên miệng không nhận thua nhưng cô vẫn nhéo nhéo thịt trên bụng mình. Cuối cùng, liếc thấy nụ cười tràn đầy ý trêu chọc của anh, cô mới lườm anh một cái.
“Cũng biết anh chẳng có lòng tốt vậy đâu, mới vừa ăn cơm xong đã vùi dập tôi rồi.”
“Đó không gọi là vùi dập, mà gọi là trêu chọc nhi đồng. Giống như người lớn trêu chọc đứa trẻ thôi, lạc thú mới đúng.”
“Dạ dạ dạ, là anh đúng.” Sở Niệm hừ một tiếng.
“Ông chú, nếu ngài đã coi tôi là đứa trẻ, vậy ngài rửa đống bát đũa này đi.”
“Vì sao?” Gọi mình là ông chú, anh trông có già như vậy sao?
“Bởi vì tôi là trẻ con, cần người lớn che chở.” Da mặt cô khá dày, còn cười cười, không để cho Thương Sùng có cơ hội nói chuyện, xoay người chạy đến trên ghế sofa.
Nằm sấp trên chỗ dựa lưng của ghế sofa, Sở Niệm ôm gối tựa, vui rạo rực nhìn anh. Anh không nói một câu trách cứ, chỉ cười cười rồi thu dọn bát đũa trên bàn.
Sở Niệm đột nhiên cảm thấy hình ảnh như vậy rất đẹp, đẹp đến mức sắp hòa tan lòng cô rồi.
Cô dùng tay chống cằm, hỏi Thương Sùng: “Thương Sùng, anh có biết thích một người là cảm giác gì không?”
Thương Sùng nhìn cô một cái, hỏi: “Sao đột nhiên nhớ tới mà hỏi vấn đề này?”
“Đột nhiên nghĩ đến mà thôi, lúc trước tôi hỏi qua Nhạc Du, nhưng cô ấy nói là không biết. Tôi đã hai mươi tuổi rồi còn chưa từng thích ai, anh nói có quá đáng tiếc không?”
“Vậy em đối với Tô Lực là gì? Là không biết hay là gì?”
“Tô Lực à, cảm giác của tôi với anh ấy giống như là với Nhạc Du vậy, như anh trai đó.”
Trông thấy anh ngừng động tác một giây, Sở Niệm có chút buồn bực, hỏi: “Làm sao vậy, tôi nói sai gì à?”
“Không có, em muốn biết cái gì, em cứ hỏi đi.” Thương Sùng lặng lẽ thở dài, vừa rồi giọng điệu của cô rất dè dặt. Xem ra trận cãi nhau trước đã lưu lại không ít di chứng đi.
Anh đặt bát đũa trong tay xuống, cởi bỏ tạp dề đi đến bên cạnh ghế sofa ngồi xuống. Bắt chéo đôi chân dài, nghiêng đầu chờ.
“Anh hãy nói cho tôi biết thích một người là cảm giác gì đi.” Sở Niệm dựa gần tới.
“Thích một người có rất nhiều cảm giác, ví dụ em luôn nhớ đến người đó trong bất cứ chuyện gì. Tâm tình của anh ta có thể ảnh hưởng đến nội tâm của em, như là anh ta vui vẻ thì em sẽ vui vẻ. Anh ta khổ sở, em cũng sẽ khó chịu. Em sẽ rất muốn gặp anh ta, cho dù là một phút cũng không muốn rời đi. Vui, buồn, yêu, giận của em đều thay đổi theo tâm tình của anh ta, anh ta có bất kỳ hành động, bất kỳ phản ứng nào, em sẽ hết sức nhạy cảm phát giác được. Trông thấy anh ta và người khác phái cười đùa, em sẽ cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm. Trông thấy trong mắt anh ta chỉ có mình, em sẽ giống như một đứa bé, vui vẻ tức giận gì đều quên hết.”
Từng chữ anh nói đều lọt rõ ràng vào trong tai cô, vừa mới bắt đầu còn rất nghiêm túc suy ngẫm lời anh nói, nhưng càng về sau, cô phát hiện ra những tình huống đó đều xảy ra ở trên người cô.
Sở Niệm hơi luống cuống, 'Vụt' một tiếng đứng lên, nói: 'Tôi phải về nhà', rồi lập tức chạy ra khỏi nhà Thương Sùng, không hề dừng lại dù chỉ một phút. Quên cả đóng cửa, dáng vẻ bối rối còn như là đang chạy trối chết.
Thương Sùng đứng ở ngoài cửa, nhìn cô lên xe taxi, hồi lâu sau mới xoay người, đóng cửa phòng.
... ......
Ba giờ chiều, trong quán cafe Thái Bình Dương, Sở Niệm và Nhạc Du ngồi trên sô pha. Nhạc Du cúi đầu nghịch di động, Sở Niệm thì nhìn dòng người bên ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
Sau khi chạy ra khỏi chỗ ở của Thương Sùng, cô liền trở về nhà, nói sơ qua chuyện tối qua với bà nội, cô phải đến trường tìm Nhạc Du.
Nhạc Du quả nhiên là ở cùng Mặc Vân Hiên rồi, song thấy ánh mắt của Mặc Vân Hiên nhìn Nhạc Du, Sở Niệm cũng yên lòng rất nhiều.- Bọn họ đều là người trưởng thành rồi, mến nhau gì đó đều rất bình thường, chỉ cần hai người họ vui vẻ là được rồi.
Nhớ đến bộ dạng ấp úng của Mặc Vân Hiên với mình lúc gần đi, cậu ta có chuyện gì muốn nói với mình sao? Sở Niệm khó hiểu thở dài, ngồi trên sô pha không nhúc nhích.
“Niệm Niệm, cậu có tâm sự gì sao?” Nhạc Du đặt di động lên bàn, từ lúc vào quán cà phê đến bây giờ, Sở Niệm vẫn luôn bồn chồn, Nhạc Du cảm thấy cô đang suy nghĩ chuyện gì, cho nên cũng không có quấy rầy cô.
Không biết giờ là thế nào, Nhạc Du đột nhiên cảm thấy Sở Niệm khác hẳn trước kia. Trước kia, cho dù trời có sập xuống thì cô vẫn vui tươi hớn hở, bây giờ không phải là ngẩn người thì là thở dài.
Sở Niệm lắc lắc đầu, đáp: “Chỉ là đang nghĩ vài chuyện mà thôi.”
“Có thể nói với mình không?” Nhạc Du hỏi.
“Nhạc Du, sao cậu cảm thấy được cậu thích Tuần Lộc? Lúc cậu biết cậu thích cậu ta, trong lòng có cảm giác tay chân luống cuống hay không?”
“Thật ra cũng chính là lần nằm viện đó, mình và cậu ấy mới bắt đầu tiến gần một chút. Khi đó cảm giác rất kỳ quái, vừa nhìn thấy cậu ấy, mình đã cảm thấy trong lòng ổn định rất nhiều. Lúc đối diện với ánh mắt ấy, mặt mình sẽ ửng hồng. Mình cảm thấy được mình chưa từng trải qua loại cảm giác ấy, còn nhớ Ấn Sầu không?”