Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 79: Chương 79: Chương 79: Có nắm chắc không




Chủ nhiệm Lý chỉ về phía trước, nói: “Đang ở đó, thầy Thương của trường chúng tôi đang trông ở đó, không có ai đến gần đâu.”

Tô Lực nhanh chóng nhíu mày, sau đó dặn dò nhân viên cảnh sát sau lưng lấy lời khai của đám sinh viên. Nói sơ qua tình hình với chủ nhiệm Lý, anh liền dẫn hai người pháp y đi qua bên đó.

Đẩy những đám nhánh cây rậm rạp, chằng chịt ra, Tô Lực trông thấy đầu tiên chính là Sở Niệm đang ngồi xổm trên mặt đất. Mấy tháng không gặp, cô vẫn như cũ. Hôm nay sau khi nhận được tin báo, Tô Lực biết trường học của cô đã xảy ra chuyện, liền ngồi máy bay tới. May mắn, bây giờ trông cô vẫn mạnh khỏe.

Sở Niệm cũng không ngờ còn gặp được Tô Lực ở chỗ này, anh vẫn mặc bộ cảnh phục mà cô quen thuộc, thân hình giống như gầy hơn trước.

Cô đứng dậy, đi đến bên cạnh Thương Sùng. Trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, bình tĩnh giống như đang nhìn một người xa lạ. Thương Sùng nắm lấy tay cô, đi đến trước mặt Tô Lực.

“Cảnh sát Tô, không nghĩ tới sẽ gặp mặt trong tình cảnh này.”

Tô Lực không để ý đến anh, ánh mắt vẫn luôn đặt trên đôi bàn tay của hai người. Anh vẫn nhớ rõ cảnh Thương Sùng mạnh mẽ ôm lấy Sở Niệm lúc trước. Khi đó tuy cô không giãy giụa gì, nhưng vẻ mặt cũng không giống như bây giờ.

Đã ở cùng một chỗ sao? Tô Lực đau xót trong lòng.

Thương Sùng không hề quan tâm đến dáng vẻ này của Tô Lực, anh cũng biết giờ anh ta đang nhìn cái gì.— Sở Niệm cũng không thèm che giấu quan hệ của cả hai khi ở trước mặt Tô Lực, điều đó đã khiến trong lòng anh rất thỏa mãn rồi.

Ba người cứ đứng kỳ quái như vậy, không ai mở miệng, cũng không ai rời đi. Cuối cùng, vẫn là viên cảnh sát theo đằng sau Tô Lực phá vỡ cục diện lúng túng, đồng thời làm cho Tô Lực hoàn hồn.

Anh che giấu sự cô đơn trong mắt, nhường đường cho pháp y đi kiểm tra thi thể, dừng một lúc sau, Tô Lực nhìn Sở Niệm nói: “Sở Niệm, đã lâu không gặp.”

Sở Niệm lạnh lùng gật đầu, nhìn pháp y, hỏi: “Cảnh sát lấy lời khai của chúng tôi đâu?”

Pháp y nhìn nhìn Tô Lực, sau đó cúi đầu xuống, im lặng làm chuyện của mình. Tô Lực cũng không lên tiếng, nhìn chằm chằm cô hồi lâu, mới mở miệng: “Tiểu Vương, đưa bọn họ đi lấy lời khai.”

Bị Tô Lực gọi tới, cảnh sát Vương lên tiếng chạy tới, nhìn một nam một nữ trước mắt, lễ phép nở nụ cười, nói: “Hai người đi theo tôi qua đây.”

Sở Niệm ‘ừ’ một tiếng, kéo tay Thương Sùng đi theo viên cảnh sát kia, đi qua một bên lấy lời khai.

Cô thỉnh thoảng nói mấy câu, trên mặt luôn không có nụ cười. Tô Lực anh đang đứng cách cô chưa đến 100m, đáng tiếc cô không hề liếc anh một lần.

Nhớ tới lời cuối cùng cô nói với mình trong buổi vũ hội kỷ niệm ngày thành lập trường đó, tim anh liền đau nhói khiến anh không thở được.

Sau nửa giờ, vài nhân viên cảnh sát đi đến bên cạnh Tô Lực, pháp y cũng kiểm tra thi thể xong. Thu dọn xong công cụ, pháp y liền báo cáo nhanh kết quả kiểm nghiệm cho anh.

“Trên người thi thể không có máu ứ đọng và dấu vân tay, nguyên nhân cái chết xác định là động mạch chủ trên cổ bị tổn thương, làm mất máu quá nhiều mà chết. Dựa vào độ ấm của gan để suy đoán, thời gian tử vong tầm từ ba đến năm giờ sáng. Dựa vào da thịt xung quanh miệng vết thương trên cổ, tôi đoán là do bị dã thú cắn. Về phần những thứ khác, phải về đến cục cảnh sát, giải phẫu xét nghiệm mới có thể xác nhận.”

Tô Lực trầm tư gật đầu, nhìn về phía viên cảnh sát lấy lời khai của thầy giáo, sinh viên, hỏi: “Các anh thì sao?”

“Đã ghi chép xong, bề ngoài là không có ai có cơ hội gây án trong khoảng thời gian đó. Động cơ gây án không rõ, tạm thời vẫn chưa có ai bị nghi ngờ.” Sau khi trao đổi ý kiến với những nhân viên cảnh sát khác, cảnh sát Vương vừa nghiêm cẩn vừa kinh nghiệm báo cáo với Tô Lực.

Tô Lực trầm tư một chút, ngón tay thon dài ấn ấn huyệt thái dương. Anh quay đầu nhìn về phía đám sinh viên kia, ra lệnh: “Tiểu Vương, anh chịu trách nhiệm đưa thi thể về cùng với pháp y, những người khác chịu trách nhiệm đưa thầy trò họ về Mộ Thành.”

“Vâng!”

Vài nhân viên cảnh sát chào Tô Lực một cái, sau đó xoay người bắt đầu giải tán đám sinh viên đang bối rối đầy mặt.

Với loại tình huống này, cách tốt nhất chính là quay về Mộ Thành trước. Dù sao tâm lý của sinh viên cũng không quá mạnh mẽ, hiện tại nhìn thấy bạn học của mình chết rồi, đối với bọn họ mà nói, đều là một cơn ác mộng.

Đứng ở chỗ không xa, Sở Niệm nhìn pháp y bắt đầu chỉnh lý thi thể, iền nhướng mày. Đi đến bên cạnh Thương Sùng, thấp giọng nói: “Em cứ có cảm giác nếu mang thi thể đi sẽ xảy ra chuyện.”

Thương Sùng cũng nhìn thoáng qua Mặc Linh Linh đã chết kia, gật gật đầu, đáp: “Không phải là có thể mà là nhất định.”

Dựa theo thời tiết bây giờ, buổi tối nhất định sẽ đổ mưa. Nếu thật sự như mình suy đoán, vậy thi thể kia.....

“Anh qua nói với Tô Lực một chút, xem anh ta có thể sắp xếp lại không?”

“Em nghĩ anh đi thì anh ta sẽ để ý sao?” Thương Sùng cười có chút bất đắc dĩ, hiện tại tên kia hận anh còn không kịp, làm sao có thể vì đề nghị của mình mà làm trái quy định đây.

Sở Niệm nghĩ cũng đúng, vừa rồi chào hỏi, Tô Lực đối đãi với Thương Sùng như thế nào, cô cũng biết rõ. Do dự một lát, cô nhìn về phía Tô Lực rồi nói: “Vậy anh ở đây đợi em, em đi thử một chút.”

“Có nắm chắc không?”

“50, 50 thôi.” Cô không muốn nói chuyện với Tô Lực, đồng thời cũng không hoàn toàn nắm chắc Tô Lực sẽ nể mặt mà phá lệ cho cô thêm lần nữa. Nhưng vì phòng ngừa chuyện chuyển biến xấu, bản thân chỉ có thể kiên trì đi thử một chút.

Do dự một hồi, cô vẫn đi đến bên cạnh Tô Lực, hỏi: “Cảnh sát Tô, có thể kiếm một chỗ nói chuyện không?”

Hai mắt Tô Lực sáng rực lên, đưa bao tay cho pháp y, đi theo Sở Niệm qua một bên, mới hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tôi có chuyện muốn tìm anh hỗ trợ.” Cô đi thẳng vào vấn đề.

“Em nói đi.”

“Anh có thể kêu pháp y đừng mang thi thể về được không? Trước tiên cứ đưa đám sinh viên kia về Mộ Thành đi,--lqlqlllldoodo---nnnn----tôi và Thương Sùng, phải ở lại chỗ này.”

Tô Lực nghiêng đầu, hỏi: “Vì sao?”

“Hiện tại tôi chưa thể nói rõ với anh, nhưng nếu như anh tin tưởng tôi, cứ làm theo lời tôi bảo đi.” Giọng nói của Tô Lực vẫn dịu dàng giống như trước đây, coi như mình có nói ra yêu cầu không phù hợp lẽ thường như vậy, anh cũng chỉ nghi ngại chứ không nghi ngờ.

Sở Niệm thở dài trong lòng, ngẩng đầu lên, lần đầu tiên kiên định nhìn anh sau mấy tháng qua.

Tô Lực cũng nhìn cô, lúc này trên mặt cô đầy nghiêm túc, cho dù lúc trước anh có thẩm vấn cô về chuyện của Bạch Oánh, cũng không thấy nghiêm túc đến vậy. Anh luôn cho rằng cô là một cô gái vui vẻ, đối với chuyện gì cũng không há miệng, không để bụng, là anh thật sự chưa từng hiểu cô sao?

Im lặng hồi lâu, rốt cục Tô Lực cũng mở miệng: “Tôi có thể giúp em chuyện này, chỉ là.....”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là em phải để tôi ở lại đây.”

Cô nhíu mày, từ chối thẳng: “Không được, anh ở lại đây, không an toàn đâu.”

“Em không sợ thì tôi sợ cái gì?”

Tô Lực quay đầu nhìn thoáng qua Thương Sùng vẫn đứng ở nơi đó, nói tiếp: “Thương Sùng có thể bảo vệ em, tôi cũng có thể. Sở Niệm, em cứ coi như tôi vì bảo vệ thi thể, để cho tôi có lý do hợp lý với cấp trên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.