Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 522: Chương 522: Cô ấy sẽ nhận sao?




Rối rắm một phút đồng hồ, hắn bước tới một bước. Thật cẩn thận mà quan sát cảm xúc Thương Sùng, sau đó mím môi, mở miệng đáp:

“Nghe Hoa Lệ nói, tối hôm qua ngài cùng Sở Niệm…”

“Như thế nào? Ngươi hiện tại cũng học được bát quái?”

Thương Sùng cũng không quay đầu lại, cắt ngang lời Cẩm Mặc nói, ngửa đầu khẽ nhấp chất lỏng trong ly. Dù biểu h iện hơi nghiêm túc, nhưng ý cười trên khóe môi vẫn là không thể khống chế mà ẩn hiện.

“Bát quái gì đó, thật ra Cẩm Mặc không có hứng thú.” Cẩm Mặc khẽ nâng trán, hắn cảm thấy dạo này có chút cổ quái. “Cẩm Mặc chỉ cảm thấy gần đây Sở Niệm… dường như hơi khác trước đây.”

Thương Sùng cầm ly rượu, quay đầu lại nhìn lướt qua Cẩm Mặc, dường như suy tư mà nhẹ khép mắt, rồi mới quay đầu tiếp tục ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ.

“Ta biết ngươi nói như vậy khẳng định là nguyên nhân, chính là Cẩm Mặc, trong khoảng thời gian này… ta cảm thấy nàng thực bình thường.”

“Có lẽ đi… Nhưng mà chủ nhân ngài không thể phủ nhận, ngài nói như vậy cũng chỉ là bởi vì nàng biến thành bộ dáng mà người kỳ vọng.”

Chính là bởi vì kỳ vọng biến thành hiện thực, cho nên người mới có thể tự động xem nhẹ nhiều điểm thay đổi.

Do dự trong chốc lát, Cẩm Mặc cuối cùng vẫn quyết định đem mọi việc gần nhất nói ra. Cho dù sẽ bị Thương Sùng cho rằng hắn nghi thần nghi quỷ, nhưng đề phòng nhắc nhở như vậy, Cẩm Mặc cảm nên vì chủ nhân mà tính toán.

“Không biết chủ nhân có nhớ không, sau khi từ thành phố X về, Sở Niệm đã cố ý nấu cơm cho ngài. Trước không nói tới sao nghĩ tới chuyện nấu ăn, nhưng mà toàn dùng máu động vật nấu ăn… chủ nhân, chẳng lẽ người không cảm thấy kỳ quái chút nào sao?”

Thương Sùng siết ly rượu, trầm mặc rồi mới nhìn lên. “Nấu ăn đâu chỉ một lần. Khi đi siêu thị mua đồ nấu ăn, nàng cũng nói nên ngẫu nhiên thay đổi món.”

Thay đổi khẩu vị liền phải một bàn toàn món huyết…

Cẩm Mặc bất đắc dĩ mà thở dài, Sở Niệm thật đúng là khẩu vị nặng.

Người đang yêu, dù là ai cũng sẽ y như nhau.

Đối phương nói nhảm tới cỡ nào thì họ đều sẽ tự tìm lý do để khỏa lấp.

Cẩm Mặc không nghĩ tới Thương Sùng cũng sẽ phạm sai lầm ‘cấp thấp’ đến như vậy… nhưng nhìn người đàn ông đơn độc trước cửa sổ, hắn làm sao không đau lòng cho chủ nhân như vậy.

Cười khổ coi như thôi, Cẩm Mặc siết chặt bàn tay, tiếp tục nhìn Thương Sùng nói: “Coi như chủ nhân ngươi nói là đúng, vậy việc người an bài công khai với truyền thông cùng sính lễ là cổ phần D&R… người giải thích thế nào giúp nàng đây?”

“Sở Niệm nhận lời cầu hôn, mấy thứ này cũng là nàng tự nguyện đồng ý mà!”

Đứng ở tại chỗ, Thương Sùng trong lòng không thể phủ nhận hoảng loạn lên, quá nhiều quá việc không nghĩ tới, hiện tại không có biện pháp lại tiếp tục giả ngu nữa.

Hắn có thể ngăn cản Cẩm Mặc tiếp tục nói nhưng mà…

Thương Sùng hít một hơi thật sâu, chính mình không biết cảm xúc phức tạp thế này phải làm sao.

Cẩm Mặc cắn răng, hắn cảm thấy mặc kệ lần này chủ nhân trách phạt như thế nào hắn, hắn lần này không thể tiếp tục mềm lòng.

Đôi mắt nâu hiện rõ vẻ nôn nóng, hắn thở dài, chỉ hy vọng Thương Sùng có thể thanh tỉnh một ít.

“Sở Niệm là đáp ứng cầu hôn, nhưng chủ nhân, người hẳn cũng biết nàng trước nay đều không thích làm việc gì khiến cho người ta để ý. Trước kia nàng đều có phương pháp cự tuyệt yêu cầu, nhưng ngày đó thời điểm người đem nàng tự tiện đưa tới trước mặt truyền thông, Sở Niệm không chỉ không cự tuyệt, thậm chí còn không có chút tức giận nào.”

Không cho Thương Sùng tìm lý do, Cẩm Mặc tiếp lời. “Ta biết, chủ nhân có thể nói là nàng để cho ngài có mặt mũi trước mọi người, cũng vì đã nhận lời cầu hôn. Nhưng mà, chủ nhân, hợp đồng cổ phần D&R người có ở đây ba cái.”

“Từ trước lúc người và Sở Niệm yêu nhau, trước giờ nàng không nhận bất cứ quà cáp quý giá nào. Lúc trước có lần nàng hỏi chiếc Maserati, nhưng từ đó tới giờ, xe và giấy tờ xe vẫn trong tay người.”

“Đồ mấy triệu đã là xa xỉ trong mắt nàng, ngày đó, ngài đưa món quà tới hơn ba trăm triệu, dựa theo thói quen thông thường của nàng, thì nàng… sẽ nhận sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.