Lý Cường cũng đứng lên theo, nhìn nhìn mấy lá bùa hình ngôi sao đặt trên bàn, trong mắt xuất hiện vẻ giằng co, một lúc sau mới gọi Sở Niệm: “Vậy nếu như......Chúng tôi đồng ý đi tự thú thì sao? Chúng tôi phải liên lạc với cô bằng cách nào?”
“Tiền đặt cọc đến, tôi tự nhiên sẽ gọi điện thoại cho anh.” Nói xong, Sở Niệm liền mặc kệ Lý Cường, đi ra khỏi quán cafe.
Sắc trời bên ngoài đã dần dần tối, Sở Niệm đứng ở trên đường cái, trong lòng hơi hoảng sợ. Đi lang thang trên đường hơn một tiếng, cô mới lấy di động ra gọi cho Thương Sùng.
Nghe được giọng nói quen thuộc trong ống nghe, vẻ mặt cứng ngắc của cô giữ từ lúc trưa đã giãn ra. Cô hỏi: “Giờ anh có rảnh không?”
“Có, em ở đâu?” Thương Sùng quả nhiên rất hiểu Sở Niệm, một câu nói bình thường mà thôi, cũng đã hiểu ý tứ của cô. Chỉ là, nghe giọng của cô, hình như tâm trạng khá tệ. Thương Sùng đem hai con mèo đang tranh cãi nhau, ném một trái một phải xuống khỏi ghế sofa.
“Đã gặp được chuyện gì sao? Cảm giác tâm tình em không tốt lắm.”
“Anh đến đây rồi nói sau, em đang ở đầu đường phía đông.”
“Em tìm một chỗ kín đứng đi, anh lập tức tới ngay.”
“Vâng.” Sở Niệm nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó bỏ di động vào trong túi xách.
Gió đêm rất lạnh, cô không hề nghe theo lời Thương Sùng, vẫn đứng ở trên đường cái. Cô kéo kín áo khoác trên người, trong đầu đều là chuyện của buổi chiều.
Chưa đến hai mươi phút, =-=-ll..,ll,e,,quy,,don,,,,----Thương Sùng liền chạy tới. Nhìn bóng dáng đang đứng im trong gió kia, rất là bất đắc dĩ thở dài. Cởi áo khoác của mình ra, anh đi tới choàng trên vai cô.
Nhìn gò má cô bị lạnh đến ửng hồng, trong lòng anh đầy căng thẳng, nhíu chặt mày, trách: “Không phải đã kêu em tìm một chỗ kín để đợi sao? Vì sao lại đứng ở đây?”
“Đột nhiên muốn ngắm phong cảnh, cho nên đứng ở đây chờ anh.” Sở Niệm xoay người chui vào trong lòng anh, cho dù thân thể anh vẫn lạnh như trước, nhưng không hề cản trở đến sự quyến luyến vòng ôm của cô với anh.
Thương Sùng bất đắc dĩ nở nụ cười, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, nói: “Hôm nay đụng phải chuyện gì sao, anh cảm nhận được tâm trạng của em hơi tệ.”
Sở Niệm trầm tư một lúc, ngẩng đầu nhìn Thương Sùng, nói: “Tần Tâm Nhu chết rồi.”
“Làm sao em biết?” Thương Sùng nhăn mày, sau đó hỏi thẳng.
“Xế chiều hôm nay em nhận được một đơn hàng, người nọ có quan hệ với thi thể mà chúng ta thấy được trong ngõ nhỏ lúc trước. Đồng thời, gã cũng nói cho em biết, chuyện Tần Tâm Nhu là bọn họ làm.”
“Em muốn nói sau khi Tần Tâm Nhu chết thì trở lại tìm bọn họ báo thù sao?”
Sở Niệm gật gật đầu, đáp: “Tần Tâm Nhu chết cũng rất thảm, gã kia nói là gã và đám anh em của gã.....cô ta. Ai, trong lòng cô ta có oán khí, trở lại cũng là bình thường.”
Khó trách Cẩm Mặc và Hoa Lệ không tìm ra cô ta, hóa ra là bị người bắt đi rồi. Thương Sùng nghĩ đến lần nói chuyện cuối cùng với Tần Tâm Nhu, sắc mặt cũng từ từ lạnh xuống.
Anh mím môi, hỏi Sở Niệm: “Vậy em định làm gì?”
“Nếu như em nói, em sẽ nhúng tay vào chuyện này, anh có tức giận không?”
“Em biết rõ, thời gian qua anh luôn tôn trọng quyết định của em. Hơn nữa, còn luôn luôn ở cùng em.”
Có những lời này của anh, trong lòng cô thư thái rất nhiều. Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rất nghiêm túc nói một tiếng cám ơn với anh.
Thương Sùng thật đúng là không quen khi cô nghiêm túc như thế, anh cúi người xuống véo nhẹ chóp mũi còn đỏ ửng của cô,--ll;;..e,,quy,,don,,,,----chọc: “Nói đi, có phải người nọ ra giá làm cho em rất hài lòng hay không?”
Sở Niệm lắc lắc đầu, đáp: “Không phải là họ ra giá, mà là em đưa giá tiền, em rất hài lòng.”
“Bao nhiêu?”
“Mười triệu tệ.”
Thương Sùng nhướn mày, chọc: “Mười triệu, em thật đúng là một cô nhóc tham lam.”
“Đối đãi với những kẻ hay làm chuyện ác đó, em không tham lam thì quá có lỗi với lương tâm mình đi? Song, em đâu có định giữ tất cả số tiền đó cho riêng mình.”
Sở Niệm kéo Thương Sùng đi đến một cái ghế dài ngồi xuống, nhìn hồ nước tĩnh lặng phía trước, nói: “Anh có biết trong nhà Tần Tâm Nhu còn ai không?”
“Còn có bà mẹ, nhưng lại ở bệnh viện tâm thần rồi.”
Thương Sùng nhìn nét ảm đạm thoáng qua trên mặt cô, vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé của cô, hỏi: “Em muốn đưa tiền cho bà ấy sao?”
“Cũng không phải là toàn bộ, năm triệu tệ mới đủ cho bà ấy dưỡng lão nhỉ.”
Cô con gái duy nhất bị người ta hại chết như vậy, còn một mình phải sống ngu ngơ, thẫn thờ trên thế giới này. Cuộc sống sau này của mẹ Tần Tâm Nhu, Sở Niệm nghĩ mà thấy bi ai. Có lẽ ngoài việc siêu độ cho Tần Tâm Nhu ra, cũng chỉ có thể đưa tiền cho mẹ cô ta sống khá hơn một chút thôi.
Sở Niệm nghiêng đầu thấy Thương Sùng hơi giật mình, cô khẽ mỉm cười, nói tiếp: “Em biết rõ anh đang suy nghĩ gì, tuy em và Tần Tâm Nhu có bát tự không hợp, nhưng cô ta cũng là người đáng thương, phỉa không? Em không phải là thánh mẫu, từ nhỏ đến lớn cũng không có phẩm chất cao thượng gì. Chỉ là em cảm thấy, nếu như cho người khác tiền có thể bù đắp một chút vào vết thương trong lòng họ, vậy sao em không làm chứ?”
“Anh còn tưởng rằng em là chúa tham tiền chứ, không ngờ Sở Niệm nhà chúng ta lại hào phóng như vậy.” Sở Niệm thiện lương khiến lòng anh gợn sóng, anh hôn nhẹ lên gò má cô, điều tiết không khí trêu chọc nói.
Sở Niệm bị anh làm cho tức cười, đáp: “Em tham tiền đó, chẳng lẽ anh không thích tiền sao?”
“Anh? Bình thường.” Đối với Thương Sùng mà nói, tiền tài là thứ hoàn toàn không có ý nghĩa, mấy năm qua, bất động sản và tài sản của anh đều nhiều không kể xiết, tiền tài càng không đáng tính.
Sở Niệm làm mặt quỷ với anh, nói: “Biết rõ anh có tiền rồi, dù sao em cũng đã nghĩ khá kỹ về kế hoạch, anh không cần bận tâm đâu. Anh yên tâm, ngoại trừ đòi tiền bọn họ, còn khiến cho bọn họ đáp ứng chuyện tự ra đầu thú nữa.”
“Nếu như về sau bọn họ thay đổi thì sao?”
“Vậy em không ngại thả vài con ma ra chơi với bọn họ đâu! Anh cũng biết, em có muốn gọi vài hồn ma đến hỗ trợ cũng chỉ là phất tay cái mà thôi.”
Thương Sùng nở nụ cười, dùng ngón tay chọc nhẹ lên cái trán trắng nõn của cô, nói: “Em đó, đúng là xấu bụng. Em không sợ em lên nhiều kế hoạch như vậy, ===ll..,ê,,quy,,,,donn,,,...===người ta cũng không định tìm đến em để làm giao dịch sao? Còn nữa, em muốn Tần Tâm Nhu bỏ xuống thù hận trong lòng, nhưng nếu cô ta không chịu thì sao?”
“Em biết rõ anh có ý gì, chuyện của Lưu Di Na đã cho em một bài học, em sẽ không xúc động nữa. Nếu như chấp niệm của Tần Tâm Nhu thật sự sâu như vậy, em sẽ thu cô ta vào trong lá bùa, khi nào nghĩ thông suốt thì sẽ cho siêu sinh. Về phần...”
Cô còn chưa nói hết câu, di động của cô liền báo có tiền chuyển vào ngân hàng. Cô lấy di động từ trong túi xách ra, rất đắc ý quơ quơ trước mặt anh.
“Em có thể suy nghĩ nhiều như vậy, nhất định là có nắm chắc.”
Lần trước, chuyện của Lưu Di Na, tuy đã khiến cô bị thương, nhưng cũng chính vì lần đó, danh tiếng của cô trong giới trừ ma đã tăng lên không ít so với trước kia.
Chịu chút thiệt, khôn ngoan hơn, rất đáng để trả giá.