Lại là thịt cá.......
Sở Niệm gãi gãi mái tóc tổ quạ, đáp: “Sáng sớm đã ăn món ‘tươi mới’ đó, hình như có chút......Làm cho người ta không nuốt nổi.”
“Chị Sở Niệm, chị thật sự không thích ăn thịt cá sao?”
“Không phải. Chỉ là không có thói quen ăn đồ đó vào buổi sáng, cho nên cảm thấy......”
“Vậy bình thường buổi sáng chị ăn cái gì?”
“Ờ......Cháo trắng và bánh quẩy.” Cô cũng không thể nói với Hoa Lệ là do mình lười nên cho tới bây giờ đều dùng thời gian ăn sáng vào việc ngủ đi.
Sở Niệm dựa vào cạnh giường, đảo mắt, nói ra một đáp án thông dụng.
Đầu bên kia truyền đến sự im ắng, một lúc sau Hoa Lệ mới nói: “Vậy chúng ta lập tức đi ăn cái đó, chị Sở Niệm mau rời giường rửa mặt, hai mươi phút sau em đến dưới lầu đón chị.”
“Em biết nhà chị ở đâu sao?”
“Biết rõ, buổi sáng anh em có nói cho em biết.” Hoa Lệ cười hắc hắc.
“Xe em mới mua ngày hôm qua đã mang đến rồi, đúng lúc chạy một vòng, để chị Sở Niệm là người đầu tiên khai xe. Chị nên biết, Cẩm Mặc cũng chưa được ngồi xe em lái đâu.”
“Em biết lái xe?” Hoa Lệ đối xử với cô khiến cô có chút được cưng mà hoảng, chỉ là, cô cứ có cảm giác kỳ quái ở đâu đó.
“Đương nhiên, không nói với chị nữa, chị nhớ mau rời giường, giờ em liền đến đón chị.”
“... Được.”
“Vậy tới thì điện thoại nhé?”
“Không thành vấn đề.”
Rốt cục xem như đã hẹn xong, Hoa Lệ vừa lòng tắt máy.---ll,,eelquyllldon,,,, Rất đắc ý dùng chân đạp Cẩm Mặc còn đang lim dim một cái, giọng nói ẩn chứa vẻ ngang ngược quen thuộc: “Xem đi, tôi nói rồi, cô ấy sẽ đáp ứng tôi mà.”
Cẩm Mặc híp mắt, đáp: “Là bằng lòng đồng ý hay miễn cưỡng đồng ý, trong lòng cô biết rõ.”
“Ơ ờ, còn đang ghen à?” Hoa Lệ tiến đến bên cạnh cậu.
“Ghen? Cười chết mất.” Cẩm Mặc nhe răng với cô, mặt đầy khinh thường.
Hoa Lệ nở nụ cười, đáp: “Chẳng phải chủ nhân chỉ mua một chiếc xe cho tôi thôi sao, Miêu vương đại nhân của tôi có ý gì à?”
“Đó cũng là bị bức ép, tôi không có da mặt dày như cô.” Nghĩ đến vài ngày trước, Hoa Lệ quấn quít lấy Thương Sùng đòi mua xe, trong lòng Cẩm Mặc không khỏi chua xót.
Không phải chỉ là một con mèo cái biết làm nũng thôi sao, chủ nhân để cô ta tùy ý mua một chiếc Chery QQ là được rồi, mua một chiếc Ferrari, màu sắc còn chói mắt như thế, có phải là hơi bên trọng bên khinh rồi không?!
Lại quay đầu, nghĩ nghĩ những năm gần đây của mình.......Cẩm Mặc bi thương nhìn trời: Ai! Mèo đực, mèo cái đều là mèo, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ!
“Chậc chậc chậc, lại nữa, lại nữa.......” Hoa Lệ mỉa mai bĩu môi, tựa vào ghế sofa.
“Có oán khí thì tìm chủ nhân đi, còn giả vờ là thiếu niên bi thương ở trước mặt tôi nữa. Anh cũng biết, tôi không có tiền mà.”
Cẩm Mặc liếc cô một cái, đáp: “Tôi muốn chủ nhân mua cái gì, chủ nhân chắc chắn sẽ cho tôi. Chỉ là tôi hơn cô, biết không nên gây phiền toái cho chủ nhân.”
“Thật sự là thích dát vàng lên mặt mình.”
Hoa Lệ đứng dậy, bàn tay nhỏ bé kẹp lại, giữa hai ngón tay trắng nõn thon dài liền hiện ra một tấm thẻ VIP màu vàng kim.
Cô hất hàm từ trên cao nhìn xuống Cẩm Mặc, cao ngạo, ngông cuồng tự đại nói: “Anh có thể tự mình an ủi thì tôi cũng không lãng phí thời gian với anh nữa.---ll,,e,equy,,don,,,---Tôi phải đi đón Sở Niệm rồi, vừa nghĩ tới chuyện đến trung tâm thương mại mua sắm, tôi liền hết sức hưng phấn.”
“Mua mua mua, mua đến phá sản đi!” Cẩm Mặc không nhịn được cơn tức, túm lấy gối ôm, không chút khách khí ném Hoa Lệ.
Hoa Lệ cũng không né, nhanh nhẹn vươn tay bắt lấy cái gối đang bay đến sát mặt. Bên môi lộ ra ý cười muốn Cẩm Mặc tức chết mới thôi, rồi ném gối sang một bên.
Cũng không nói thêm gì với cậu, xoay người, đi giày cao gót bước ra khỏi phòng.
Nhìn cô uốn éo rời đi, ngồi ở trên ghế sofa, Cẩm Mặc tức giận không thôi. Bàn tay biến thành móng mèo, không ngừng nắm, bắt loạn trong không khí.
Vẻ nhe răng nhếch miệng, thật sự làm cho người ta cảm thấy con mèo này bị loạn trí rồi.
Có lẽ vì cào cào quá sảng khoái, cho nên Cẩm Mặc không để ý đến Thương Sung đã xuất hiện ở đầu cầu thang.
Thương Sùng xuống lầu, hơi nhíu đầu mày nhìn bóng người trên ghế sofa, hỏi: “Hoa Lệ đi ra ngoài rồi sao?”
“Ừm.....”
Cẩm Mặc bối rối quay đầu lại, lập tức biến thành ngoan ngoãn, đáp: “Cô ấy vừa đi rồi.”
Thương Sùng hạ mí mắt, đi đến ghế sofa bên cạnh, ngồi xuống. Hai chân thon dài vắt chéo, một tay chống đầu, liếc cậu ta, một hồi lâu cũng không có mở miệng nói chuyện.
Cẩm Mặc bị anh nhìn chằm chằm nên hơi mất tự nhiên, cậu dè dặt nhìn anh, hỏi: “Chủ nhân, ngài, ngài đừng nhìn tôi như vậy. Có chuyện gì, xin ngài cứ giao phó.”
Thương Sùng thờ ơ nhếch môi, khác với Cẩm Mặc đang hết sức khẩn trương, giọng nói của anh chậm chạp mang theo vẻ lười nhác: “Cẩm Mặc, hiện tại biến thành người rồi, vậy có tính toán gì không?”
“Không có, Cẩm Mặc chỉ muốn ở bên cạnh chủ nhân.”
“Nhưng bây giờ cậu là người đàn ông, đàn ông nên có bộ dạng của đàn ông. Như vậy đi, chi nhánh phía đông của tập đoàn Tuyết Lạc vừa khéo thiếu một giám đốc, cậu qua đó thử hai ngày đi.”
Cẩm Mặc sững sờ, đầu óc không kịp sàng lọc đã nói ra lời trong lòng: “Chủ nhân, Cẩm Mặc không muốn qua chỗ đó.—ll,,ê,quy,,donnn----Hoa Lệ có thể ở bên cạnh chủ nhân, vì sao Cẩm Mặc không thể chứ? Hơn nữa, Cẩm Mặc vốn không hiểu những chuyện trên phương diện làm ăn, cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với con người.”
“Cậu khác với Hoa Lệ, bây giờ Hoa Lệ là con gái, nếu để nó chạy loạn, chắc chắn sẽ làm ra những chuyện còn loạn hơn hiện tại. Nếu Sở Niệm đã biết cậu là Hoa kiều từ nước ngoài về, vậy cậu cứ tiếp tục đảm nhận vai đó đi.”
Thương Sùng thản nhiên nhìn cậu một cái, khẽ thở dài xem như là trấn an tâm tình cậu, nói: “Cậu cũng không cần tốn quá nhiều tâm tư cho việc làm ăn ở bên đó, kiếm lời, bồi thường, ta vốn chẳng quan tâm. Cẩm Mặc, cậu phải nhớ kỹ, bây giờ cậu không còn là một con mèo. Nếu như cậu muốn tiếp tục duy trì hình dạng con người thì phải mau chóng học cách thích ứng với cuộc sống của nhân loại.”
Tài sản của Thương Sùng nhiều không kể xiết, anh quyết định để cho Cẩm Mặc đi ra ngoài, mục đích không phải là trông mong cậu có thể kiếm tiền.---l..equymmmdonnn---Mấy trăm năm qua Cẩm Mặc vẫn ở bên cạnh anh suốt, giờ đã biến thành hình người, cũng nên đi học những việc mà nhân loại cần làm.
Hiện tại nếu đã tìm được Sở Niệm rồi, Thương Sùng cũng cảm thấy là thời điểm nên có người đi quản lý những thứ đó thay anh. Chính anh không định ra mặt, cũng không muốn để cho Sở Niệm hoài nghi đến thân phận của anh.
Cho nên, Thương Sùng chỉ có thể tin tưởng vào Cẩm Mặc đi xử lý những chuyện kia giúp anh.
Cẩm Mặc còn đang do dự.
“Kia, kia...”
“Cậu vẫn ở đây, những chuyện khác, cậu có thể tự mình quyết định.”
Thương Sùng thản nhiên nhìn cậu một cái, nói tiếp: “Mấy ngày nữa đi học lái xe, một người đàn ông mà còn thích ứng nhanh không bằng Hoa Lệ. Cẩm Mặc, cậu thật đúng là khiến cho ta bất ngờ.”
“Chủ nhân, Cẩm Mặc chỉ là không muốn học mà thôi. Nếu thật sự phải học, khẳng định mạnh hơn Hoa Lệ nhiều rồi.”
“Vậy ta liền mỏi mắt mong chờ, ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng.”