Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 461: Chương 461: Hỏi chơi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

””

Một tuần sau, Sở Niệm rốt cuộc dọn ra khỏi tòa nhà mang cả niềm vui cùng nỗi buồng, chính thức dọn về nhà Thương Sùng.

Dù bọn họ chưa kết hôn, nhưng trong mắt Hoa Lệ cùng mọi người thì chuyện này chỉ là việc vô cùng hợp lý.

Tư Đồ Nam dường như biến mất khỏi cõi đời, tìm kiếm gã không có chút manh mối. Tuy rằng Thương Sùng và Cẩm Mặc không đề cập tới, nhưng Sở Niệm cũng biết gã chắc chắn không có khả năng bỏ qua mọi việc.

Không đạt được mục tiêu sẽ không dừng tay phải không? Tư Đồ Nam, Sở Niệm ta đang đợi ngươi!

Mỗi ngày tĩnh dưỡng, Sở Niệm tính cách cũng thay đổi hẳn, cô kh ông còn vô tâm tươi cười như trước, mà trở nên nhu thuận hơn, thậm chí mỗi ngày còn chìm đắm trong sách cổ.

Cô trầm mặc im lặng làm Thương Sùng không biết là tốt hay xấu. Chính là không đoán biết được tâm trạng mới là điều làm cho người ta lo lắng nhất.

Nhớ tới cuộc gọi hai hôm trước của Nhạc Du, Thương Sùng ngồi trước bàn ăn chần chờ rồi nhìn về phía Sở Niệm:

“Nha đầu, hai hôm nữa… đám cưới của Nhạc Du, chúng ta có đi không?”

Đúng vậy, Nhạc Du muốn kết hôn cùng Mặc Vân Hiên. Lựa chọn này được đưa ra sau khi Lôi Báo bị bắt giữ.

Không nghĩ được cô gái bé nhỏ mong manh như vậy làm sao có đủ dũng khí kết hôn cùng một người đã trở thành hai bàn tay trắng… cũng không biết làm sao cô thuyết phục được ba mẹ mình… dùng tình yêu đánh một canh bạc lớn như vậy.

Chấp nhất như vậy, chỉ có mình Nhạc Du hiểu rõ.

Sở Niệm bưng chén cháo, khựng lại. Cô nhàn nhạt gật đầu, sau đó khép lại hàng mi.

“Hắn… Sẽ đi sao?”

Thương Sùng đương nhiên biết ‘hắn’ trong miệng Sở Niệm là ai, so với dĩ vãng chán ghét cùng ghen ghét, hiện tại hắn chỉ còn cảm giác thương hại cho ‘hắn’ đó.

Lần cuối cùng nhìn thấy Tô Lực ở Đêm Dụ Hoặc, khi mà thế lực của Lôi Báo ầm ầp sụp đổ đã khiến người vốn xem cảnh sát như tín ngưỡng này trở nên mê muội.

Phía cục cảnh sát cách chức hắn tạm thời để điều tra, nói dễ nghe là chờ chỉ đạo mới, có lẽ một ngày nào đó sẽ cho phục chức, nhưng thực tế thế nào ai cũng minh bạch dù không cần phải nói trắng ra.

Sở Niệm hỏi hắn có lẽ là hỏi một người bạn đi, nam nhân sao, phải vấp ngã mới nhìn nhận rõ được bản lĩnh.

Vật chất cùng với quyền lực, vốn dĩ chỉ là nóng lạnh của cuộc đời mà thôi.

“Không biết.” Thương Sùng gắp bánh bao đặt vào đĩa trước mặt cô, sau đó ra vẻ bất đắc dĩ mà nhún vai.

“Em cũng biết anh không hợp với hắn mà.”

Đối thoại quỷ dị như vậy thật đúng khiến cho Hoa Lệ và Cẩm Mặc đồng thời ở trong lòng đổ mồ hôi. Thật cẩn thận nhìn bọn họ, Sở Niệm phản ứng, hiện tại thật đúng là chậm hơn nửa nhịp.

Ngồi ở ghế trên Sở Niệm như cũ an tĩnh rũ hai mắt, vài phút qua đi mới cong cong khóe môi, bộ dáng cũng coi như là tỏ vẻ ra tán thành với lời Thương Sùng nói.

Ánh sáng mặt trời vào mùa hè rực rỡ, mới 9hMeoMup sáng nhưng đã vàng rực khiến đôi mắt người ta đau nhức.

Lực chú ý của Sở Niệm dường như vẫn đặt toàn bộ trên cuốn sách cổ, ngắn gọn nói vài lời, phòng khách lại bị đè nén bởi áp lực vô hình của sự tĩnh lặng.

Hoa Lệ nâng mi, nhìn về quyển sách.

“Chị dâu, chị đọc sách gì vậy? Cũ rách đến vậy, hơn nữa… chữ trên sách… em đọc chẳng hiểu.”

Sở Niệm nhàn nhạt mà cười một cái, tiếp nhận khăn giấy Thương Sùng đưa qua, sau đó mới đưa mắt nhìn về phía Hoa Lệ, chậm rãi nói: “Quyển sách này là Sở gia truyền gia chi bảo, tổ tông truyền lại nên chúng ta không đọc được MeoMuplà bình thường.”

“Vậy… chị dâu MeoMupđọc có hiểu không?”

“Sơ sơ.” Sở Niệm nói. “Khi chị còn nhỏ, bà nội đã dạy qua nên chị nhận biết được một số mặt chữ, chữ nào không hiểu… thì tra nghĩa trên mạng.”

Hoa Lệ ngây thơ mờ mịt gật gật đầu, sau đó mới liếc nhìn Thương Sùng đầy cổ quái… không biết vì sao cô cảm thấy Sở Niệm hiện tại có chút khác so với trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.