Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 388: Chương 388: I Am Yours






Mọi việc phát sinh khi đang xúc động, lúc này bình tĩnh lại, Sở Niệm cảm thấy mình hình như cực kỳ kém cỏi.

Không nói tới quan hệ giữa cô và Thương Sùng, mà chính là cho tới nay mình hứa bao điều vẫn chưa làm được.

Đã nói là sẽ đối xử với hắn thật tốt như hắn đối với mình, nhưng nửa năm qua cô vẫn là một đứa nhỏ hay tùy hứng…

Làm mặt hối lỗi đáng thương, Sở Niệm dáng vẻ lúc này giống như con chó nhỏ gặp người hảo tâm.

Kẻ có lỗi phải dùng vẻ mặt này hối lỗi!

Thương Sùng đứng nhìn cũng không biết m ình phải nên nói cái gì với cô.

Vốn dĩ không muốn so đo tính toán gì với cô về việc đó, đưa đón cô vốn dĩ chính là việc hắn phải làm.

Buồn cười lắc đầu, Thương Sùng ngước mặt nhéo nhéo chóp mũi cô đầy yêu chiều. Tuy không nói tiếng nào nhưng Sở Niệm vẫn hiểu rõ những điều trong lòng hắn.

Có một người bạn trai yêu thương mình thật tốt, có một bạn trai thấu hiểu mình cũng thật là tốt!

Sở Niệm được tha thứ trong nháy mắt thay đổi biểu tình vui rạo rực, cô toét miệng, lôi kéo Thương Sùng đi về ô tô.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy chiếc Maserati trước kia của Thương Sùng thập phần xinh đẹp. Cài chắc dây an toàn, cô xoay người, ôm lấy cánh tay của Thương Sùng.

Mới vừa khởi động xe, Thương Sùng liếc nhìn đôi tay bé nhỏ đang ôm lấy tay mình, hắn cong môi cười vô cùng ôn nhu: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là muốn cùng anh thương lượng sự tình.” Người nam nhân này hiện tại đã hiểu mình vậy sao? Cô mới chỉ ôm tay hắn thôi mà, hắn có thể cảm nhận được mình đang vòi vĩnh ư?

Lúc này Thương Sùng tâm tình khá tốt, cong cong khóe môi, đảo tay lái nói: “Nói anh nghe một chút.”

“Ta chỉ giả dụ thôi nha.” Ngồi ở phụ Sở Niệm cười như con hồ ly xảo quyệt. “Nếu giờ em nói em không muốn anh mang xe cho Cẩm Mặc nữa, anh có thể đòi về không?”

Xe cũng đã cho mấy tháng, giờ lại đòi lại, Sở Niệm ơi là Sở Niệm, ngươi đã quên là ngươi lúc trước nói cái này xe quá mức rêu rao sao?

Có chút bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, Thương Sùng nói: “Nếu là cần thì cứ lấy lại thôi, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Sở Niệm mắt chớp chớp phát sáng.

“Chỉ là xe này, không phải là em không thích anh lái sao?” Bóng đèn đường ban đêm chiếu vào sườn mặt Thương Sùng nhìn vô cùng soái khí. “Hơn nữa lúc anh đưa xe cho Cẩm Mặc, em cũng biết mà.”

“Chính là hiện tại em đổi ý không được sao?” Sở Niệm lẩm bẩm, có chút ngượng ngùng gãi gãi khuôn mặt. “Còn nữa, chẳng phải lúc trước anh nói là đàn ông được người yêu xài tiền của mình mới cho đối phương cảm giác tự hào mà.”

Lòng vòng cả một vòng tròn lớn tới vậy, hóa ra là Sở Niệm muốn cái ô tô này.

Thương Sùng không khỏi cười thành tiếng, nhéo khuôn mặt Sở Niệm đã đỏ rực, mở miệng nói: “Muốn xe, thì anh mua cái khác cho em được rồi. Hơn nữa xe này anh chạy cũng hơn một năm rồi… xe màu đen như mực này… thật cũng không hợp với con gái.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.