Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 487: Chương 487: Mục đích là gì?!




Dù sao cũng là người yêu cùng chung lưng đấu cật hơn một năm qua, bà nội đã không còn, Sở Niệm chỉ còn một người thân duy nhất là Thương Sùng.

Sống một mình không có ý tứ, sống hay chết, em cũng sẽ theo anh!

Nhưng mà, nha đầu ngốc… anh, sao có thể chết được!?

Thương Sùng đứng tại chỗ, ngay lúc này đây thật sự muốn dùng cả hai tay và trái tim mình ôm chặt lấy cô. Nỗ lực lâu đến vậy, mọi hành động của cô đều chứng minh rằng sự kiên trì ngàn năm qua của hắn là đúng đắn.

Trong lòng có dòng nước ấm áp cảm động len lỏi, Thương Sùng nắm chặt lòng bàn tay, bắt đầu cảm thấy nhanh chóng muốn kết thúc mọi chuyện.

Lưu luyến rời mắt khỏi Sở Niệm, hắn xoay người đối mặt với Tư Đồ Nam, đôi mắt đen chậm rãi hóa đỏ.

Mạch máu đen quỷ dị bắt đầu lan tràn trên mặt hắn. Răng nanh mọc dài. Móng tay đen kịt sắc nhọn nhìn qua đã thấy sợ hãi.

Dáng vẻ này, hắn chưa bao giờ dám để cho Sở Niệm biết đến… Thương Sùng khẽ nheo mắt, chần chờ một lúc rồi lắc mình phóng tới đánh chính diện với đám cổ trùng, trực tiếp đánh về phương hướng Tư Đồ Nam.

Hạn Bạt giằng co cùng cổ vương, trò chơi thật đúng là càng ngày càng xuất sắc!

“Ca, chúng ta còn muốn ở chỗ này chờ bao lâu?” Đứng ở chỗ tối Thanh Tang có chút không kiên nhẫn nhìn người đàn ông bên cạnh. Linh hồn như vậy, nhìn thôi cũng thấy đói khát.

“Không cần nóng vội, trước sau gì nó cũng là của cô.” Minh Vương cong môi, ý vị thâm trường đem ánh mắt dừng trên người Sở Niệm

Tướng quân, chấp niệm như vậy, thật sự được sao?



Hiện tại Thương Sùng căn bản không có tinh lực đi phát hiện kết giới có khác thường, cổ vương giảo hoạt, cho nên quyết đấu thật lâu rồi mà hắn vẫn không có biện pháp thành công làm nó rời khỏi cơ thể Tư Đồ Nam.

Kéo dài như vậy kỳ thật đối với hắn thực bất lợi, Thương Sùng nhíu mày, bàn tay hướng về trán Tư Đồ Nam đánh tới.

“Tướng quân, chúng ta --- lại gặp mặt.”

Ngay khi hắn tính kết thúc mọi thứ, thì Minh Vương lại chắn trước mặt hắn.

Dáng vẻ vân đạm phong khinh, Minh Vương nhợt nhạt cười với Thương Sùng, không hề cảm thấy mình làm vậy có gì sai.

“Minh Vương, ngươi có ý gì?!” Thương Sùng nhìn Tư Đồ Nam bị Thanh Tang túm lấy, đôi mắt đỏ rực tràn ngập sát ý.

Hắn chấn vấn khiến Minh Vương không nhịn được khẽ cười, nhướng đôi chân mày đẹp mà nhìn đầy ý vị thâm trường đôi tay dính máu của Thương Sùng.

“Chẳng có ý gì, chỉ là ta cùng Thanh Tang tới đây trợ giúp tướng quân mà thôi.”

Thương Sùng híp mắt, một chút cũng không tin Minh Vương sẽ có lòng tốt như vậy.

Thái độ như vậy khiến Minh Vương có chút ‘thương tâm’, vô tội nhún vai, nhìn Thương Sùng rồii ra hiệu bằng tay với Thanh Tang.

Thanh Tang đứng cách đó không xa vẫn luôn trông đợi giờ khắc này, trong lòng đầy vui mừng, nâng cánh tay lên đặt trên đầu Tư Đồ Nam.

Trong phút chốc, một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế phát ra từ miệng Tư Đồ Nam. Một con mẫu trùng đen ngòm bò ra, rơi xuống đất chết.

Thương Sùng biết, con trùng đó chính là cổ vương. Cổ vương đã chết, Tư Đồ Nam cũng đã tới ngày chết rồi.

Thờ ơ nhìn Thanh Tang đem linh hồn Tư Đồ Nam từ trong thân thể rút ra, Thương Sùng nhíu mày, nhìn chằm chằm Thanh Tang đang cắn nuốt linh hồn Tư Đồ Nam.

Hắn không rõ Minh Vương hành động lần này là vì cái gì, bọn họ trước nay đều không phải bằng hữu, Thương Sùng biết, Minh Vương cũng rất là rõ ràng.

“Tướng quân, hiện tại có thể tin tưởng lời nói của ta chưa?” Minh Vương nhướng mày đầy đắc ý.

“Cái này ngươi không cần biết.” Thương Sùng nhấp môi, nhìn hắn nói: “Ta chỉ cần ngươi nói cho ta, lần này mục đích là cái gì.”

Từ khi gặp mặt trên phi cơ đến bây giờ trùng hợp xuất hiện, muốn khiến hắn tin tưởng bọn họ chỉ là hảo tâm vừa khéo, cặp huynh muội này coi Thương Sùng hắn là đồ ngốc sao?

Không có gì tự dưng ân cần, không có mục đích ư, đúng là buồn cười!

Thương Sùng nói: “Với hiểu biết hơn ngàn năm của ta với ngươi, Thanh Thu, làm sao ngươi tự dưng tặng ta thứ tốt lành gì chứ?”

“Tướng quân, thật khéo đùa.” Minh Vương câu môi cười lạnh một tiếng, đáy mắt lạnh lẽo tiết lộ suy nghĩ trong lòng hắn. “Ta chỉ là không nghĩ khiến cho người trong lòng ngươi b iết thân phận thật sự của ngươi, nàng tin tưởng ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn hủy diệt hết thảy?”

“Ngươi muốn nói cái gì?” Dùng Sở Niệm tới uy hiếp mình, người này thật đúng là tìm chết!

Tựa hồ là cảm giác được lửa giận trong lòng Thương Sùng, Minh Vương ra vẻ thành khẩn hướng hắn lắc lắc đầu. “Chúng ta tốt xấu cũng là ‘lão bằng hữu’ một thời gian, ngươi yên tâm, ta không hy vọng nàng rời ngươi đi.”

Trò chơi mà không có ưu thế thì không thú vị, có được uy hiếp rồi chậm rãi tra tấn, đây mới là thứ Minh Vương hắn thích nhất.

“Ngươi đang uy hiếp ta sao, Thanh Thu?” Thương Sùng nắm chặt song quyền, bước về phía trước một bước tới gần Minh Vương.

“Uy hiếp thì khoan nói.” Minh Vương đứng thẳng, không chút kiêng kỵ Thương Sùng nghênh diện đè xuống sát khí. “Thanh Thu ta cũng chỉ muốn kết giao bằng hữu tướng quân mà thôi.”

“Rồi sau đó thì sao?”

“Sau đó ngươi liền an tâm ở bên cạnh người trong lòng ngươi đi, ta nghĩ ngươi cũng không hy vọng nàng thấy cái dạng này của ngươi hiện tại đi?”

Minh Vương trên cao nhìn xuống, miệng lưỡi thật đúng là làm Thương Sùng hận không thể hiện tại liền giết hắn, nắm chặt song quyền, vài phút sau đôi mắt Thương Sùng chậm rãi biến trở về màu sắc bình thường.

“Như vậy là được rồi sao.” Minh Vương cười nhạo một tiếng, đánh giá Thương Sùng. “Răng nanh, màu đen trên mặt, chậc chậc, thật sự không hợp với ngươi.”

“Nói đủ rồi liền rời đi, Thanh Thu, ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!”

“Đây là tự nhiên, trò hay xem xong rồi, tiếp tục lưu lại nơi này cũng không có gì thú vị.”

Ý vị thâm trường mà dùng khuỷu tay chọc vào người Thương Sùng, Minh Vương nói: “Không cần lo lắng, ta đã tạo một vách ngăn cách với người yêu của ngươi rồi, chúng ta vừa rồi nói chuyện, nàng không nghe được.”

Trách không được khắc khẩu như vậy mà không khiến Sở Niệm quay đầu lại, Thương Sùng hít một hơi thật sâu, Minh Vương này lòng dạ quá sâu.

“Hẹn gặp lại bằng hữu của ta, ta thật đúng là chờ mong chúng ta gặp mặt lần tới.” Đạt được mục đích Minh Vương châm chọc hướng Thương Sùng cong môi, sau đó ra hiệu bằng mắt với Thanh Tang, hai người hoàn toàn biến mất ở trong bóng đêm.

Thế cục bị động như vậy mấy ngàn năm qua Thương Sùng chưa từng chịu, hung hăng nhíu mày, hắn chỉ có thể cưỡng chế trụ lửa giận trong lòng.

Thanh Thu ngươi không cần đắc ý, nếu là ngươi khơi mào trước, Thương Sùng ta đây cũng sẽ không để ngươi toại nguyện.



“Ca, sao anh lại dễ dàng buông tha cho Sở Niệm kia vậy! Chẳng lẽ ca đã quên trước đây từng đáp ứng ta sao?”

Trở lại địa phủ Thanh Tang rất bất mãn, kết quả như vậy so với mong muốn hoàn toàn không giống nhau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.