“Gì?” Sở Niệm nhíu mày theo bản năng, chuyển mắt qua nơi khác.
“Anh ấy, có khỏe không?”
“Rất tốt, ở nước ngoài tu nghiệp, chắc nửa năm sẽ trở lại.” Vương Lượng quan sát vẻ mặt cô, giọng nói tiếp tục ý thăm dò.
“Tôi biết lần này đến tìm cô là rất mạo muội, nhưng đội trưởng Tô nói có lẽ cô giúp được chút ít, cho nên.......”
“Tôi không phải là cảnh sát.” Tra án gì gì đó vốn không phải chuyên môn của cô, hơn nữa......Cô cũng hoàn toàn không muốn liên quan đến cảnh sát, Tô Lực chỉ là một bất ngờ ngoài ý muốn mà thôi.
Nghĩ đến Cục cảnh sát là nơi có oán khí ngất trời, cô sầm mặt, không để cho đối phương đường lui, lạnh lùng cắt ngang lời Vương Lượng.
Vương Lượng thở dài, hình như anh cũng đoán được là cô sẽ từ chối như vậy. Anh ngượng ngùng vuốt mũi, bên môi thoáng qua ý cười bất đắc dĩ.
“Cô Sở, tôi đại khái đã đoán ra quan hệ giữa cô và đội trưởng Tô. Nếu như không phải chuyện trước mắt quá mức quỷ dị, tôi cũng không làm phiền tới cô.”
Nghe Vương Lượng nói như vậy, trong lòng Sở Niệm kinh ngạc không thôi.—ll..,eequy,,,don,,,Cô nhìn thẳng vào mắt Vương Lượng, muốn biết anh đã biết được những gì từ chỗ Tô Lực.
Chẳng lẽ chuyện đêm hôm đó đã bị anh ta đoán được à?!
“Tô Lực nói gì với anh?” Sở Niệm hỏi.
Vương Lượng lui về phía sau một bước, anh không hiểu vì sao một cô nhóc lại khiến trong đầu mình sinh ra ý nghĩ sợ hãi như thế. Vô thức nuốt nước miếng, anh nói: “Đội trưởng Tô không nói gì cả, anh ấy chỉ nói với tôi, có thể cô sẽ giải quyết được vụ án này. Lúc ấy tôi cũng có hỏi qua lý do nhưng anh ấy nói không biết.”
“Cô cũng biết chúng tôi làm cảnh sát chưa từng tin vào trực giác, nhưng đội trưởng Tô lại nói như vậy, tôi tin tưởng nhất định là có nguyên nhân. Dù sao...”
Vương Lượng yếu ớt nhìn Sở Niệm một cái, hầu kết vừa động, nuốt ngược câu nói kế tiếp vào trong bụng.
Nếu như những lời kia thật sự do Tô Lực nói, vậy cô cũng chỉ cho là sâu trong ý thức của anh vẫn còn lưu lại chút ký ức mơ hồ thôi.---ll,,,e..euy....donnn,,,,Sở Niệm đương nhiên có thể đoán được tâm tư của Vương Lượng, anh tiếp nhận ý kiến của Tô Lực, thật ra cũng chỉ vì hết cách, ‘Đem ngựa chết chữa thành ngựa sống’ nên tìm cô thử xem.
Nếu như Vương Lượng đã không tin tưởng, vậy cô cũng coi như nghe vài chuyện linh tinh đi.
Mở cửa xe, Sở Niệm bước vào, ngồi xuống. Dựa ở ghế xe, đôi lông mi trên mắt cô được ánh nắng ấm áp chiếu rọi tỏa ra ánh sáng vàng.
“Nói nghe một chút.”
Hai mắt Vương Lượng sáng lên, trong nội tâm hưng phấn gào thét: Cách của đội trưởng Tô quả nhiên là hữu dụng!
........
Vụ án xảy ra vào tuần trước, bởi vì bắt đầu mùa đông, lẩu thịt chó liền thành món ăn gia đình khắp phố lớn ngõ nhỏ. Kẻ buôn chó cũng trộm chó khắp nơi, mỗi người đều muốn lợi dụng cơ hội này để kiếm một khoản kếch xù.
Nhưng đúng vào thời điểm ấy, một quán ăn kỳ quái liền xuất hiện.
Mặt tiền của cửa hàng không lớn, lại rất sạch sẽ. Ông chủ là một người đàn ông trẻ tuổi, chỉ bán một món chính là cháo trắng.
Cháo trắng vốn không có bất kỳ lực hấp dẫn nào, càng không thể khiến cho loại người thích ăn thịt yêu thích. Nhưng chính một bát cháo trắng bình thường, vô vị đã đột ngột đoạt hết lợi nhuận của các quán khác trong vòng vài ngày.
Từ mười giờ sáng đến tám giờ tối, người đứng bên ngoài quán cháo trắng đều xếp hàng dài. Thậm chí ngay cả kẻ ở xa đến mấy trăm km cũng mò đến tìm ăn.
Quán cháo trắng đó làm ăn tốt lắm, ông chủ của các nhà hàng xung quanh nhất định sẽ ghen tị. Lần đầu đến báo cảnh sát, nguyên nhân là ông chủ quán thịt chó bên cạnh đã tìm người đến cháo trắng để gây chuyện.
Lúc ấy Vương Lượng chịu trách nhiệm hòa giải, dù sao những chuyện như vậy, chỉ cần không vô cớ tiếp tục phát triển, biện pháp giải quyết chính là phạt tiền và dạy dỗ pháp chế.
Nhưng khiến cho Vương Lượng tuyệt đối không nghĩ tới chính là, một ngày sau, ông chủ kia chết rồi!
Thi thể rất khủng bố, ông chủ quán thịt chó vốn rất mập mạp bị người lột thành bộ xương. Máu toàn thân đã sớm cạn, ---ll,,llee..quy....don....bị ném đi như rác rưởi, vứt vào thùng rác cách đó chưa đến ba mét.
Không có vân tay, không có dấu chân, thậm chí trên cơ thể chỉ có một vết rạch thẳng ở phần lưng.
Đôi mắt, thận, từng bộ phận vẫn còn, ngoại trừ một thân máu thịt thì chẳng có gì biên mất cả.
Pháp y không tra được gì, lúc cảnh sát đang gấp rút tìm kiếm manh mối, thì trong vài ngày liên tiếp lại phát hiện tử thi nam bị sát hại giống hệt như ông chủ quán thịt chó.
Trải qua ngày đêm điều tra, Vương Lượng phát hiện ngoại trừ ông chủ chuyên môn kinh doanh quán thịt chó kia, những người đàn ông còn lại khi còn sống đều là kẻ trộm hoặc buôn chó.
Có thể sử dụng phương pháp giết người tàn nhẫn cực đoan như vậy, Vương Lượng liền nghi ngờ đám người yêu chó đến cực đoan đầu tiên.
Đáng tiếc, trải qua tra xét và giám sát nghiêm ngặt, cảnh sát lại một lần nữa rơi vào điểm mù. Tất cả liền quay về điểm xuất phát, dừng bước không tiến, không có chút đầu mối.
Ngay lúc mọi người nản lòng thoái chí, nhận định vụ án này là vụ án không đầu mối, chuyện đã xảy ra lại rất kỳ diệu, có chuyển biến tốt.
Sáng sớm hôm qua, cả một đêm không ngủ, lúc Vương Lượng và mấy đồng nghiệp cùng Cục cảnh sát chuẩn bị đi về Cục, vừa vặn thấy quán cháo trắng kia đã mở cửa ngay cả lúc chưa đến giờ bán. Vài người như ma xui quỷ khiến liền nghĩ đến nơi đó ăn sớm một chút, dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có.
Cũng vì mới mở cửa nên trong tiệm rất yên tĩnh, chỉ có một mùi thơm vô cùng mê người quẩn quanh trong không khí.
Lúc ông chủ quán cháo trắng gặp đám người Vương Lượng, vậy mà chẳng hỏi gì nhiều, vẻ mặt lạnh nhạt đi vào phòng bếp bưng ra vài bát cháo trắng nóng hổi.
Mùi thơm nức, cộng thêm mấy người này chưa ăn gì suốt một đêm, cho nên chưa đến mấy phút, bát cháo trắng đã thấy đáy.
Nhưng chính vào lúc ấy, Vương Lượng luôn cẩn thận, tỉ mỉ đã phát hiện vài thứ ở dưới đáy bát.
Anh thừa dịp đồng nghiệp mải nói chuyện phiếm, dùng thìa đè ép mấy viên tròn nhỏ màu nâu. Mềm nhưng không nát, trực giác nói với anh, đó chính là viên thịt.
Trong cháo có thêm thịt thì rất hay gặp, nhưng mà.......Quán này vẫn nổi danh ở bên ngoài là bán cháo trắng không thôi mà.
Chẳng lẽ nơi này có gì mờ ám?
Vương Lượng vờ hỏi vài đồng nghiệp ở bên cạnh, lúc húp cháo có ăn phải cái gì giống như viên thịt không, ---ll,,eell,,do,,,nnnn---song những đồng nghiệp khác đều nói không có.
Hơn nữa, một người trong đám đã hoàn toàn gợi lên lòng nghi ngờ của Vương Lượng.
Đồng nghiệp ở Cục cảnh sát nói, ông chủ quán cháo trắng này là người ăn chay, đừng bảo là ăn thịt, đến sát sinh còn khó có nữa.
Vương Lượng hỏi làm sao mà anh ta biết được, vị đồng nghiệp kia nói người thường xuyên đến đây ăn đều biết hết. Bởi vì phòng bếp của ông chủ quán cháo trắng chẳng phải là chỗ bí mật gì, cho nên có rất nhiều người khách đã vào đó nhìn qua. Chỗ đó ngoại trừ gạo trắng thì chẳng có gì cả.
.......
Sở Niệm ngồi dịch vào trong, nâng tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình. Vương Lượng hiểu ý, nhấc chân bước vào trong xe.
Đợi anh ta ngồi vững vàng, Sở Niệm hỏi: “Anh hoài nghi ông chủ của quán cháo trắng đó?”