Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 437: Chương 437: Ta coi như là bạn




Thời gian chờ đợi ngắn ngủi nhưng vẫn làm cho tim Sở Niệm chậm lại một nhịp.

Có tiếng động, cô nghĩ là bắt máy, nhưng hóa ra là đối phương bấm tắt máy.

Kết quả này cũng là bình thường. Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, ai cũng không có khả năng vẫn như trước kia.

Sở Niệm tin là Tô Lực mấy ngày này nhất định không tốt, cha mình trở thành người bị tình nghi, những phóng viên này khẳng định cũng sẽ không bỏ qua theo dõi cùng quấy rầy hắn cùng người nhà của hắn.

Không biết Nhạc Du hiện tại thế nào, Mặc Vân Hiên trong nhà đột nhiên xảy ra biến cố, nha đầu kia khẳng định cũng xoay vòng vòng.

Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác kỳ quái áy náy, Sở Niệm thở dài, nằm ở trên giường, nhắm hai mắt lại.

Miên man suy nghĩ cho tới khi chuông điện thoại đổ.

Sở Niệm cầm lấy điện thoại, không nhìn đã bắt máy: “Xin chào, ai thế?”

“Sở Niệm, em đang ở nhà sao?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc, Vương Lượng rít một hơi thuốc lá, mệt mỏi day trán.

“Em đang ở nhà Thương Sùng, sao vậy?” Sở Niệm mở to hai mắt, ngồi dậy dựa vào đầu giường.

“Mấy hôm nay em có xem tin tức không?” Vương Lượng thở dài một hơi. “Sự tình biến hóa... quả thực làm anh có chút không dám tưởng tin.”

Sở Niệm trầm mặc, vài giây sau hỏi: “Tô Lực đâu? Anh ấy, hiện tại có khỏe không?”

“Cấp trên bởi vì chuyện của ba anh ấy nên tạm thời đình chỉ công tác của anh ấy. Hôm qua anh có đi qua khu vực nhà anh ấy, đám phóng viên mai phục thật kinh khủng.

Sở Niệm cũng không nghĩ tới hiện tại tới cả Vương Lượng cũng không có cách nào đi gặp Tô Lực, tạm thời cách chức, giám thị…… Đây là muốn làm gì a!

“Em mới gọi cho anh ấy mà bị cúp máy. VƯơng Lượng, anh có cách tìm thấy anh ấy không?”

“Không có.” Vương Lượng thất bại mà lắc lắc đầu, vội vàng nhìn sang đồng sự. “Sau khi truyền thông đưa tin, điện thoại của anh ấy… vẫn luôn tắt máy.”

“Anh thực lo lắng quá, lỡ anh ấy nghĩ quẩn xảy ra chuyện gì… Sở Niệm, coi như anh ấy là bạn bè, em cũng phải nghĩ cách tìm thấy anh ấy chứ?”

Đối với Vương Lượng, Tô Lực ngoài việc là đồng nghiệp, còn là huynh đệ tốt.

Hắn không có cách nào giúp đỡ Tô Lực, nhưng bảo hắn đứng ngoài cuộc nhìn thì hắn cũng không thể làm được.

Có thể nghĩ được cách gì thì hắn đã dùng hết trong mấy ngày qua. Nếu không phải thật sự cùng đường, Vương Lượng cũng không có khả năng đi nhờ Sở Niệm.

Giọng của Vương Lượng trong điện thoại làm cho Sở Niệm cảm thấy có chút khó chịu. Cô trầm mặc gật đầu, cau mày nói:

“Vương Lượng, anh không nói em cũng làm vậy mà. Anh yên tâm, chỉ cần có tin tức của anh ấy thì em đảm bảo gọi cho anh đầu tiên.”

“Cảm ơn.” Vương Lượng giọng có chút run rẩy. “Hy vọng như vậy… sẽ không làm em khó xử.” những lời này của Vương Lượng rõ ràng là bận tâm cảm thụ của Thương Sùng, thần tượng, hy vọng anh tha thứ cho em lúc này!

Sở Niệm nói: “Thương Sùng cũng không phải là người không rõ lý lẽ, anh yên tâm, em sẽ nói rõ với anh ấy.”

Vương Lượng gật gật đầu, nói câu ‘hy vọng như thế’, sau đó cúp máy.

Bên tai là tiếng tút tút cắt máy, Sở Niệm thở dài, nhìn mờ mịt về phía trần nhà.

Trong lòng cô thật sự lo lắng cho Tô Lực, xuất phát từ bằng hữu quan tâm…… Thương Sùng hẳn là cũng sẽ không hiểu lầm phải không?

Tạm thời ở trong đầu nghĩ ra một biện pháp tìm được Tô Lực, Sở Niệm quyết định, sau khi Thương Sùng trở về cô sẽ thương lượng với hắn.

Yahoo Mail Stationery

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.