Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 372: Chương 372: Thực sự chọn thời gian




Cố tình tắt đi cảm ứng huyết thống, bà thật sự lo lắng là Sở Niệm xảy ra chuyện gì.

Nếu không phải hiện tại thân thể của mình không thể chống lại ánh mặt trời mà đi ra ngoài để tìm con bé thì bà cũng không bao giờ nghĩ đến việc tìm Thương Sùng hỗ trợ.

Đuổi ma nhân cùng Hạn Bạt quan hệ nguyên bản hẳn là xung khắc như nước với lửa, nhưng vì Sở Niệm, bà cùng Thương Sùng đều gạt qua mọi thứ khiến cho mốii quan hệ trở nên ‘hài hòa’ hơn một ít.

Không truy cầu lợi ích giống nhau để có thể xung đột, cũng không lý do chung để nương tựa vào nhau.

Mối quan hệ giữa bọn họ thật vi diệu, mặt khác… thật đúng là không thể nói rõ ngay một lúc được.

Thương Sùng đứng đối diện bà vẫn yên lặng, cho dù bà không nhờ hắn hỗ trợ thì hắn cũng không có khả năng không đi tìm Sở Niệm.

Không gặp nhau chưa tới hai ngày, nha đầu kia rốt cuộc có thể đi chỗ nào? Facebook MeoMup; Edited by MeoMup

Chợt nghĩ ra điều gì Thương Sùng hỏi bà. “Tiểu điếm đuổi ma mà Sở Niệm kinh doanh trên mạng, ngươi biết không?”

“Biết.” Bà gật đầu, nghĩ ngợi. “Chỉ là… Niệm Niệm hình như đã vài tháng không có nhận đơn rồi.”

Tài sản mà con trai và con dâu và cả chính bản thân bà để lại cũng chỉ có thể duy trì tới khi Sở Niệm được chín tuổi. Vì mưu sinh, con bé phải gánh vác trách nhiệm gia đình, còn nhỏ mà đã phải ra ngoài đuổi ma bắt quỷ.

Ban đầu chỉ vì tự vệ, Sở Niệm mới mười tuổi đầu bắt đầu học Judo và Tán thủ (shanshou). Trên người cứ dăm ba bữa lại bị tím bầm, có lúc còn bị thương làm cho bà luôn cảm thấy vô cùng đau lòng.

Thời buổi bây giờ khoa học xạ hội hiện đại là trên hết, đuổi ma nhân tồn tại cũng như một hạt cát râu ria, vô cùng nhỏ bé. Vận khí tốt thì gặp quý nhân tương trợ, một bước lên mây, thanh danh đại chấn. Nhưng vận khí không tốt… thì sẽ phải trốn chui trốn nhủi, giấu diếm kỹ càng năng lực đuổi ma của mình.

Cháu mình trên lưng gánh trọng trách, học phí và sinh hoạt phí trước giờ chưa từng là khoản phí thấp có thể coi thường, vậy mà một cô gái trẻ mới vừa qua tuổi 15 đã bắt đầu học người ta lợi dụng internet làm marketing lập một tiểu điếm đuổi ma. g a c s a c h. c o m

Cuộc sống trong nhà mấy năm nay thật sự nhờ có cô mà thay đổi không ít, tài sản cũng tích góp được ngày một nhiều. Thân là bà, bà cũng không muốn Sở Niệm cực nhọc tới như vậy. Vì vậy mấy tháng nay Sở Niệm không tiếp nhận sinh ý thì… bà cũng không lấy làm lạ.

Khẽ cau mày, bà mím môi nhìn Thương Sùng: “Sao tự dưng tướng quân hỏi vậy? ngài không cho rằng lúc này… mà Niệm Niệm còn nghĩ tới chuyện kiếm tiền tiếp nhận sinh ý chứ?”

Từ lúc trên sân thượng vào ngày quỷ tiết, Tử Lam Sam sống chết thế nào bà còn chưa biết. Huống chi sau lừng còn một Tư Đồ Nam vẫn luôn lăm le lấy mạng Sở Niệm từ trong bóng tối.

Thương Sùng từ đáy lòng cũng không hy vọng Sở Niệm sẽ mạo muội như vậy, nhưng trực giác Hạn Bạt là dị thường mẫn cảm khiến hắn vẫn giơ tay chỉ về phía cửa sổ phòng Sở Niệm, nói: “Đáp án rốt cuộc là cái gì, chỉ có xem được notebook của cô ấy mới có kết luận. Ta tin tưởng, ngươi cũng không hy vọng chúng ta ở chỗ này lãng phí thời gian chứ?”

Bà dù vẫn có chút nghi ngờ cách làm của Thương Sùng, nhưng chỉ do dự vài giây sau bà dứt khoát lắc mình biến mất khỏi kết giới. Facebook MeoMup; Edited by MeoMup

Khoảng năm phút sau, bà xuất hiện lại, trên tay ôm một cái notebook trắng. Bà hơi cau mày, chần chờ đem notebook đặt trong tay Thương Sùng: “Tướng quân…”

Lúc này Thương Sùng không có tâm tư nào nói thêm với bà, mà nhanh chóng khởi động máy mở trình duyệt lên.

Lần đầu tiên Sở Niệm ở nhà hắn từng dùng máy tính của hắn mở trang web của tiểu điếm đuổi ma. Dựa vào trí nhớ kinh người của mình Thương Sùng gõ lại địa chỉ web và cẩn thận xem lại hộp thư đối thoại.

Phố Hoàng Hôn, nhà số 7, Thích Tiểu Vi phải không?

Sở Niệm, em thật đúng là sẽ chọn thời gian ‘rời nhà trốn đi’ a.

Trong lòng cuối cùng có thể nhẹ nhàng thở ra, Thương Sùng khép lại máy tính, quay sang bà Sở Niệm nói: “Ta đại khái có thể biết được nàng hiện tại đang làm gì, mấy ngày này ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt đi. Chuyện khác, ta sẽ tự mình xử lý.”

Lúc Thương Sùng xem trang web, bà cũng đứng ở cạnh bên nghiêm túc xem. Trong lòng tuy rằng rất là tức giận hành vi này của cháu mình, nhưng bà vẫn nhận notebook, nhìn Thương Sùng nói: “Tướng quân, ngài nhất định phải bảo vệ tốt an toàn của Niệm Niệm.”

Thương Sùng thở dài, khẽ gật đầu. Nhìn theo bà Sở Niệm rời khỏi, hắn mới thu hồi kết giới, xoay người ngồi vào ô tô.

Lấy tai nghe bluetooth đeo lên, Thương Sùng khởi động xe, gọi cho Cẩm Mặc.

“Chủ nhân, người hiện tại về tới chưa?”

“Ừ.” Thương Sùng đảo quanh tay lái, đem xe rời khỏi khu nhà Sở Niệm. “Đại khái tầm hai mươi phút nữa có thể về tới, ngươi cùng Hoa Lệ thu thập một chút, chờ ta trở lại có việc cùng các ngươi nói.”

Cẩm Mặc trầm mặc trong chốc lát, Dù hắn rất muốn nói cho Thương Sùng, hắn đã biết. Nhưng mà……

“Cẩm Mặc, sao trong nhà ồn ào vậy?” Trong điện thoại đứt quãng truyền đến tiếng vang, làm tâm tình vốn dĩ có chút không tốt của Thương Sùng trong nháy mắt lạnh lẽo.

Hẩu khí hắn mang theo nghiêm khắc khiến người ta không thở được, nhìn cảnh trước mặt mà Cẩm Mặc lạnh sống lưng.

Hung hăng trừng mắt nhìn hai cô gái đang lăn lộn ngoài kia, Cẩm Mặc cau mày thật chặt, nói với Thương Sùng: “Chủ nhân, một tiếng trước… Thư Tiếu Nhi tới.”

Bất đồng với lần trước đột nhiên xuất hiện, lần này Thư Tiếu Nhi, khí thế cũng tựa hồ mạnh mẽ bành trướng hơn rất nhiều.

Lúc đầu, Cẩm Mặc không định cho ả vào nhà, nhưng mà ngay lúc đóng cửa thì ả nói là chủ nhân cho ả tới ở tạm nơi đây…

Rất nhiều chuyện chính mình đều không quá minh bạch, huống chi là ý tứ của chủ nhân, Cẩm Mặc cũng là trăm triệu không dám tự tiện suy đoán.

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể cho Thư Tiếu Nhi tạm thời vào cửa, chủ nhân chắc sẽ mau trở lại, nhưng mà trong nhà… nhanh chóng bị hai người phá nát.

Thật cẩn thận nắm chặt điện thoại, Thương Sùng trầm mặc làm Cẩm Mặc cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Theo bản năng hắn cho rằng chủ nhân lần này khẳng định muốn trách phạt chính mình, nhưng khi Thương Sùng mở miệng, lại làm Cẩm Mặc kinh ngạc mở to hai mắt.

“Kệ hai cô ấy nháo đi, chút nữa ta về rồi tính.”

Cẩm Mặc chưa kịp phục hồi tinh thần từ khiếp sợ thì Thương Sùng đã cúp máy.

Thật đúng là chuyện xấu nối tiếp nhau, Thư Tiếu Nhi đúng thật phiền toái, thật đúng là sẽ chọn thời gian tìm thêm việc cho mình!

Nghiêng đầu nhìn vầng thái dương trên bầu trời, Thương Sùng cau mày, tăng tốc độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.