Vương Lượng gật đầu, vài năm kinh nghiệm làm cảnh sát khiến cho anh vẫn tỏ ra rất tỉnh táo vào lúc này. Quay đầu nhìn bóng dáng ở chỗ xa kia, Vương Lượng mở cửa xe, từ trong xe đi xuống.
Thương Sùng và Sở Niệm đồng thời nhìn anh ta, thật lâu sau, Thương Sùng mới mở miệng: “Em để cho một người bình thường đi làm mồi nhử, có phải hơi thất đức hay không?”
“Tưởng Ba đã gặp qua hai chúng ta, hết cách rồi.”
Sở Niệm thở dài, ánh mắt nhìn về phía trước, cô nói: “Lái xe, chúng ta đến đích chờ gã.”
Thương Sùng nhếch môi, khởi động động cơ, lái xe lên đường.
... ...... ....
Bởi vì đã vào trời đông giá rét, đến rạng sáng, trên ngã tư đường, lúc này ngoại trừ gió lạnh thấu xương, chỉ có hai người Vương Lượng và Tưởng Ba.
Vương Lượng nhìn người đàn ông đang thu dọn bát đĩa, vô thức xiết chặt áo khoác ngoài.
Bước đi của anh rất chậm, giày da giẫm xuống nền đường phát ra tiếng vang rõ ràng trong đêm khuya này. Anh có thể cảm giác được mình vừa đi khoảng mấy chục mét, đã có người đang lặng lẽ theo sau.
Anh ta đi chậm, người sau lưng cũng đi chậm, anh ta đi nhanh, người sau lưng cũng bắt đầu sải bước.
Một hồi giằng co trong yên lặng, vào lúc này, đã khai hỏa.
... .....
Thương Sùng và Sở Niệm đi vào rừng cây nhỏ, bọn họ liền trốn vào trong bụi cây. Bên tai là tiếng gió lạnh gào thét, ngay cả một hàng cây dài cũng vang lên tiếng xào xạc.
Không có ánh trăng sáng, không có tiếng chim hót. Coi như ven đường ngẫu nhiên có chiếc xe đi ngang qua, đèn xe đó cũng không chiếu sáng được rừng cây hắc ám.
Trong màn đêm, tiếng bước chân xuất hiện ở trong rừng cây, Thương Sùng và Sở Niệm càng cúi thấp người. Hai ánh mắt xuyên thấu qua lớp lớp bụi cỏ, yên tĩnh nhìn phía trước.
Thân ảnh Vương Lượng xuất hiện trước, anh bọc áo khoác ngoài, hai tay đút vào trong túi áo khoác. Gió rét kéo góc áo của anh nhưng bước chân anh vẫn vững vàng.
Sau lưng anh cách đó không xa, người thứ hai xuất hiện. Vẫn là áo sơ mi màu trắng, quần dài màu đen. Đáng tiếc, đôi mắt sau cặp mắt kính gọng vàng đã biến thành màu xanh lá cây làm cho đáy lòng người ta tê dại.
Hai chân của gã giống như mọc thêm một lớp xốp mềm, coi như giẫm trên lá rụng, cũng lặng lẽ không phát ra tiếng gì.
Gã lúc lắc đầu, dùng mắt quét qua xung quanh. Một con dao nhọn sắc bén đột nhiên xuất hiện, từ từ đâm về phía người đằng trước.
Sở Niệm nhíu mày, vừa định động, lại bị người bên cạnh giữ chặt. Cô nghiêng đầu, dùng ánh mắt hỏi anh: 'Kéo em làm gì?'
'Đừng nóng vội, chờ một lát đi.'
Thương Sùng dời mắt đặt ở trên người Tưởng Ba, anh nhìn cánh mũi của Tưởng Ba đang liên tục kích động, trong tay liền nắm lá bùa ẩn thân mà trước đó Sở Niệm cho hai người bọn họ.
Sở Niệm cắn môi, một lần nữa đứng ngồi không yên.
Đi ở phía trước,--ll...êquy,,,,,don,,,,,----Vương Lượng nhìn quanh ở trong bụi cây,tuy đến bây giờ vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Sở Niệm và Thương Sùng, nhưng anh cũng biết mình đã thành công dẫn người theo ở sau lưng vào sâu trong rừng cây.
Trên cành cây bên cạnh hắt ra ánh sáng của dao nhọn, Vương Lượng cảm thấy đã đến lúc rồi.
Anh bất ngờ xoay người lại. Mặc dù khi thấy là ông chủ của quán cháo trắng chỉ cách mình vài bước thì sợ đến hết hồn, nhưng từng trải qua huấn luyện kỹ càng nên đã nhanh chóng làm cho mình khôi phục trạng thái tỉnh táo.
Vương Lượng nhìn chằm chằm Tưởng Ba, hỏi: “Anh muốn làm gì! Tại sao phải đi theo tôi?”
Tưởng Ba nở nụ cười, nhưng lại khiến đáy lòng Vương Lượng tê dại.
“Mày nói thử xem?”
“Tôi biết rõ còn hỏi anh sao?”
“Trên người nặng mùi máu tươi như vậy, biết cái gì gọi là nhân quả báo ứng không?”
Tưởng Ba quơ quơ dao găm trong tay, liếc Vương Lượng một cái, nói tiếp: “Hơi gầy, nhưng chủ nhân vẫn sẽ vui vẻ.”
“Chủ nhân?” Vương Lượng ngẩn ra, lông mày cũng nhíu chặt lại.
“Mấy ngày hôm trước phát sinh án mạng, có phải do anh làm hay không?!”
Tưởng Ba hừ lạnh, đáp: “Mấy người kia đều đáng chết, giết chó, ăn thịt chó đều đáng chết. Loại người ngu xuẩn coi chúng ta là thức ăn, đáng tiếc,-ll,,ê.quyd,,,,don,,,,ở trong mắt chủ nhân, các người cũng chỉ là một bãi thịt vụn mà thôi, khác gì với chúng ta chứ?”
Tưởng Ba đi về phía trước một bước, Vương Lượng vô thức lui về phía sau một bước.
Gã nói: “Đừng sợ, tao ra tay rất nhanh. Sẽ không đau đớn, thời gian chỉ là một cái nháy mắt, mày liền giải thoát.”
Vương Lượng nắm chặt hai đấm, cũng không muốn nói nhảm gì với gã. Dồn tất cả sự chú ý lên ở trên người Tưởng Ba, bước đầu tiên anh phải làm chính là giành lấy con dao trong tay gã!
Liều mạng!
'Người này thật đúng là một đầu trâu lỗ mãng, không lùi mà tiến, thú vị.' Thương Sùng nhếch môi dưới, nhìn về phía Sở Niệm.
'Lúc này còn tâm tư nói đùa à, sao Vương Lượng có thể là đối thủ của con Cẩu nô kia? Chỉ so khí lực, thực lực đã cách xa nhau rồi.'
Sở Niệm vứt bùa ẩn khí nắm trong tay xuống đất, một mình bước dài chân xông ra ngoài.
Mắt thấy Tưởng Ba nhảy lên, hai tay cầm dao muốn đâm vào ngực Vương Lượng. Sở Niệm tung người quay lại, nhấc chân đạp Tưởng Ba bay ra ngoài.
Một tiếng xương cốt gãy lìa truyền đến từ trên người Tưởng Ba, gã không dám tin nhìn cô gái trước mặt này, bàn tay hạ xuống.
“Tại sao là cô!” Mùi máu tươi trên người cô gái cũng đậm như trên người đàn ông kia, ngày hôm qua gã còn ngửi được mùi hương ấm áp của chó trên người cô gái, chẳng lẽ.... ...
“Ông chủ Tưởng, một ngày không gặp đã thay đổi màu mắt xinh đẹp rồi à?” Sở Niệm cười mỉa mai, đứng ở trước người Vương Lượng.
Từ trên cao nhìn xuống gã, cô nói: “Tôi biết rõ anh đang suy nghĩ cái gì, đáng tiếc anh đã đoán sai, kẻ giết chó cũng có thể ôm chó chứ, không có mùi máu tươi cũng không chứng tỏ tôi không thích thịt chó. Vào mùa đông khắc nghiệt này, nói sao cũng phải bồi bổ một chút.”
“Súc sinh!”
Dáng vẻ lưu manh vô lại và ngôn ngữ của cô đã chọc giận Tưởng Ba, nếu như đêm qua lúc gã gặp cô, biết được nhân phẩm này của cô, gã tuyệt đối không nấu bát cháo trắng bình thường đó cho cô.
Sở Niệm cười lạnh, nghiêng đầu nhìn bụi cỏ sau lưng, nói: “Em đã lên diễn rồi, anh còn không ra à. Lát nữa nấu nồi lẩu thịt chó, anh có muốn ăn hay không hả?”
Vẫn ngồi không tại chỗ, Thương Sùng bị những lời này của cô làm cho tức cười, đứng dậy vỗ vỗ bụi đất dính trên người liền bước ra.
Anh liếc mắt nhìn Tưởng Ba vẫn ngồi im tại chỗ, khóe môi ẩn hiện vẻ tươi cười nghiền ngẫm, đáp: “Anh vẫn muốn ăn lẩu thịt chó,---ll...êquy,,don,,,,---nhưng em định xử lý tên này thế nào?”
“Nếu là mai phục, vậy chúng ta hãy làm gọn gàng, linh hoạt một chút. Dù sao gã cũng chỉ là một tội phạm giết người, tìm một cái hố chôn gã cũng được rồi.”
Thương Sùng nín cười, liếc mắt về phía Vương Lượng, hỏi: “Ý cậu thế nào?”
Hai người kia đều diễn hăng say như vậy, sao mình có thể lu mở, đứng ở một bên xem kịch vui được?
Vương Lượng nở nụ cười, nâng tay sờ sờ chóp mũi, đáp: “Nghe nói lẩu thịt người cũng ngon đấy, hay là chúng ta thử đi?”
Sở Niệm đen mặt rồi, trước đó sao cô không phát hiện ra tên nhóc Vương Lượng này còn có một mặt phúc hắc như thế nhỉ?
Nghĩ đến vài cảnh tượng băm thây diễn trên ti vi, dạ dày cô lại sắp sôi trào rồi.
“Đề nghị không tệ.”
Thương Sùng nhướng mày, lại hạ mắt nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Nếu như hiện tại cắt động mạch chủ, lấy máu, chắc nửa tiếng là đủ rồi.”