Lục Dạ Phong hơi thở có chút nhanh, anh nhìn cô một cái, giọng nói khàn khàn vang lên,“Đừng nháo.”
An Tiểu Tề cảm nhận được anh có chỗ nào đó không ổn, nhưng rốt cuộc là không ổn chỗ nào thì cô không biết.
“Anh...” Cô nhỏ giọng thì thầm bên tai anh,“Anh có thể đừng gọi tôi là Mẫn Mẫn được không?” Cô không muốn là người thay thế, cô không phải Kỷ Mẫn Mẫn.
“Ừm.” Lục Dạ Phong vô thức gật đầu, anh kìm chế dục vọng bị cô đốt lên, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, hôn nhẹ lên trán cô một cái,“Ngủ một lát đi. Anh đi mua đồ ăn cho em.”
Nói xong liền lập tức đứng dậy, kéo chăn đắp kín người cho cô, chỉ để lộ mỗi hai con mắt to tròn đen láy.
Bên ngoài phòng bệnh, Kha Vũ đang ôm cái điện thoại chơi game ở trên băng ghế. Thấy ông chủ của mình đi ra, anh vội vàng tắt máy, tiến lên trước báo cáo,“Chủ tịch, phu nhân vừa gọi cho tôi bảo anh về nhà ăn cơm.”
Lục Dạ Phong đưa tay lên ấn ấn mi tâm,“Đi mua cho tôi cà phê đá.”
“A...Dạ.”
Tầm năm phút sau, Kha Vũ mang cốc cà phê đá lên đưa cho Lục Dạ Phong, “Chủ tịch, ban nãy anh nói tôi đi điều tra về tin tức của tiểu thư, tôi đã tra ra được một ít. Có điều...về hai người thần bí kia thì không tra ra được.”
“Ừm, cậu mang hết những gì điều tra được tới văn phòng của tôi.”
“Dạ.”
“Còn nữa.” Lục Dạ Phong nhìn anh ta một cái, không mặn không nhạt nói,“Đi mua chút đồ ăn dễ tiêu hóa cho cô ấy.”
Kha Vũ ngẩn người một lúc rồi mới hiểu, “cô ấy” trong miệng đại boss là An Tiểu Tề, anh ta vội vâng dạ rồi chạy đi mua đồ. Haizz, thân là thư kí cấp cao mà giờ lại bị sai vặt thế này đây.
An Tiểu Tề ở bên trong phòng bệnh có muốn ngủ cũng không ngủ nổi. Ban nãy cô đã ngủ suốt ba tiếng đồng hồ, hiện giờ trong người cũng không còn sốt cao như trước. Cô mệt mỏi nằm đó, đôi mắt lưu ly xinh đẹp nhìn chằm chằm vào chiếc đèn trên trần nhà.
Bỗng, một cơn gió thổi vù vù từ ngoài vào, mấy tờ giấy kê đơn thuốc đặt ở trên bàn cứ thế bay xuống đất.
An Tiểu Tề nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên cành cây ở trước cửa sổ. Cô sợ hãi định thét lên thì người đó lại làm động tác đưa tay lên môi, khẽ,“Suỵt.” một tiếng.
“Ca...Hàn ca ca..” An Tiểu Tề sửng sốt, vội vàng đi đến cạnh cửa sổ.
“Xem ra em đã thất hứa với anh rồi.” Người đàn ông kia nương theo ánh trăng mà lộ khuôn mặt xinh đẹp của mình ra ngoài. Khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi hồng hào, da dẻ lại trắng nõn, tóc dài bay theo gió. Nhan sắc của anh ta khiến An Tiểu Tề nhìn còn cảm thấy ghen tỵ vô cùng.
“E...em xin lỗi.”
“Gặp rồi sao?” Hàn Dư Thiên nhìn An Tiểu Tề, trên mặt vẫn treo nụ cười ấm áp nhưng giọng nói lại có phần lạnh lẽo.
“Dạ. Anh ta..anh ta quả nhiên nhận em là Kỷ Mẫn Mẫn.” An Tiểu Tề có chút buồn, cúi gằm mặt.
“Tiểu Tề.” Hàn Dư Thiên gọi cô một tiếng, “Em là Tiểu Tề, không phải Kỷ Mẫn Mẫn, nghe rõ chưa?”
“Dạ.” An Tiểu Tề gật đầu, “Hàn ca ca, lần này anh ở lại mấy ngày?”
“Anh phải đi luôn bây giờ. Tiểu Tề, nhớ kĩ cho anh, em quay lại là để trả thù, đừng có động lòng với hắn ta, nghe rõ chưa?”
Hàn Dư Thiên nói xong thì lại có một trận gió từ phía sau thổi tới, An Tiểu Tề lấy tay che mặt mình, đợi ngẩng đầu lên thì người đã không còn thấy đâu nữa.
“An tiểu thư.” Kha Vũ từ bên ngoài đẩy cửa vào, trên tay còn bê một đống đồ ăn, túi lớn túi nhỏ.
“Ban nãy cô nói chuyện với ai vậy?” Kha Vũ vừa đặt thức ăn lên bàn, vừa thuận miệng hỏi. Ban nãy anh có nghe tiếng người nói chuyện.
“Không có ai cả.” Cô nhìn anh ta một cái,“Anh là ai?”
“À, tôi là thư kí của Lục tổng, tên Kha Vũ, cô gọi tôi là Tiểu Vũ được rồi.” Kha Vũ mỉm cười, chỉ chỉ vào đống thức ăn trên bàn,“An tiểu thư, cô ăn một chút đi.”
An Tiểu Tề nhìn nhìn Kha Vũ rồi đi tới ăn cơm. Sau buổi tối hôm đó, hai tuần liên tiếp, cô không gặp được Hàn Dư Thiên. Có lẽ anh chỉ tiện đường qua đây, đã sớm trở về Thiên Xà rồi.
Mà cô giờ đây...phải gánh “trọng trách cao cả” là mang cơm đến cho Lục đại tổng tài.
11h trưa, An Tiểu Tề đứng trước cửa căn biệt thự to lớn, nhấn nhấn chuông cửa. Không đến năm giây đã có người ra mở cửa cho cô, cứ như thể là họ đứng sẵn ở cửa chờ cô vậy.
“Tôi tới đưa cơm cho Lục tổng.” An Tiểu Tề bật chế độ thỏ con ngoan ngoãn, mỉm cười thân thiện.
“An tiểu thư, may quá, cuối cùng cô cũng tới rồi.” Cô hầu gái trẻ nhất tên là Loan Loan vội vàng đi tới, mừng rỡ khi nhìn thấy cô.
“Có chuyện gì vậy?”
“An tiểu thư, Lục tổng dạo này rất kì lạ.” Loan Loan thần bí ghé sát cô nói chuyện,“Mấy ngày nay cô chỉ tới đưa cơm chứ không gặp mặt ngài ấy nên không biết, Lục tổng mấy hôm nay thực sự như bị quỉ ám vậy.”
“Quỷ?” An Tiểu Tề nhìn Loan Loan, mặt hiện lên rõ ràng là không tin lời cô nói.
“Không tin cô lên tầng mà xem.” Loan Loan chỉ chỉ lên tầng hai.
An Tiểu Tề vẫn không có tin lắm, liền tháo giày rồi đi lên tầng.
Lên đến tầng hai, cô có thể nghe thấy tiếng của Lục Dạ Phong vang ra từ trong phòng, cửa phòng không khóa, An Tiểu Tề liền nhòm trộm vào bên trong thì thấy Lục đại boss đang lạnh lùng quát Kha Vũ,“Có chút chuyện như thế này mà mãi chưa xong? Tiến độ làm việc của các cậu càng ngày càng chậm rồi đấy. Trong vòng 20p nữa nếu không sửa xong bản kế hoạch này thì cậu đi tới phòng tài vụ kết toán lương đi.”
Cạnh.
An Tiểu Tề không chú ý mà gây ra tiếng động. Lục Dạ Phong trần đời ghét nhất lúc anh đang tức giận mà có người phá đám,“Ai?”
Nghe thấy tiếng quát của anh, An Tiểu Tề không nhịn được làm rơi hộp cơm tinh xảo trên tay, cô vội vàng cúi người xuống nhặt nó, hướng về phía anh cúi đầu,“T..tôi xin lỗi, tôi không cố ý, không cố ý.”
Nói xong liền nhanh chóng đóng cửa lại, chạy nhanh xuống dưới tầng.
Lục Dạ Phong khẽ rủa thầm một tiếng rồi nhanh chân đuổi theo tiểu bạch thỏ vừa bị anh dọa đến sợ hãi kia.
Hình tượng của anh trong lòng An Tiểu Tề lại giảm thêm một bậc nữa rồi!