Truyện: [Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm

Chương 17: Chương 17: Ai là người hoang dã (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trần Linh Linh khai quật tinh hoa của ký ức nguyên chủ: “Cháu ngủ trên ban công, buổi tuối ba mẹ đóng cửa lại cháu sẽ không được vào phòng, không đi được phòng vệ sinh. Chín tuổi năm ấy cháu được nghỉ hè nên tham ngủ, sáng dậy ba mẹ đều đã đi làm, cháu gõ cửa, chị không mở cửa cho cháu, cháu ở trên ban công chờ đến ba giờ chiều, ba cháu đi làm ca sáng nên về sớm.”

Nghĩ lại mùa hè đó, để một đứa nhỏ phơi nắng ở trên ban công lâu như vậy, như thế cũng quá tệ rồi.

Sự thật bày ra ở trước mắt, dì Đào nghiêng đầu hỏi Tạ Mỹ Ngọc: “Tiểu Tạ, em vẫn luôn nói em đối xử với Linh Linh như con gái ruột của em, vậy tại sao Linh Linh lại ở nơi như thế này?”

Chủ nhiệm Tiền cũng nói: “Kiến Cường, em có nhớ tại sao lại có được căn hộ này không?”

“Căn hộ này vốn dĩ phải cho trưởng khoa Lý, một nhà trưởng khoa Lý làm trong hàng không dân dụng lâu đời, hai đứa con trai của ông ấy kết hôn, trong nhà còn có hai cô con gái chưa xuất giá. Một nhà tám người chật chội ở trong căn phòng hơn ba mươi mét vuông. Phía trên phải giải quyết khó khăn chuyện nhà ở cho bọn họ. Khi đó Trang Yến vừa mới hy sinh, trưởng khoa Lý có đạo đức tốt, nhường căn hộ này ra, giải quyết vấn đề nhà ở của em. Chính vì để em có thể để Linh Linh sống thoải mái dễ chịu. Hiện tại em lại để Linh Linh ở cái nơi như thế này?”

Bác nhà họ Chu đi ra, tay kẹp thuốc lá, chỉ vào Trần Kiến Cường: “Nếu không phải Trang Yến hy sinh, ông là một công nhân lò hơi, bây giờ sao có thể ở được ký túc xá của công nhân viên chức? Làm sao? Đây là ý hòa thượng hoang muốn đuổi hòa thượng nhà đi sao?”

Chàng trai hàng xóm qua đây xem náo nhiệt cũng hỏi: “Bác nhà họ Chu, cái gì gọi là hòa thượng hòa đuổi hoà thượng nhà?”

Bác nhà họ Chu duỗi tay vỗ đầu chàng trai: “Ở xã hội cũ có một loại hòa thượng, tay cầm cái bát, vừa đi vừa hoá duyên, thấy một chiếc miếu thì vào ở mấy ngày. Cùng đọc kinh với hòa thượng trong miếu, được một khoảng thời gian thì đi mất. Người như vậy gọi là hòa thượng ngủ chùa, mọi người gọi là hòa thượng hoang. Hòa thượng này đột nhiên tiến vào một cái miếu vốn dĩ chính là tới ngủ chùa mấy tháng, hiện tại lại muốn đuổi toàn bộ phương trượng và tiểu hòa thượng người ta đi. Ông ta nói ông ta phải làm phương trượng, loại hòa thượng này cậu nói xem có hợp lý không?”

Chàng trai vội vàng nói: “Không hợp lý.”

Bác nhà họ Chu rất vui mừng: “Đúng đó! Căn phòng này vốn dĩ là do chị nhà họ Trần cậu hy sinh nên trong cục mới chia cho trước. Anh nhà họ Trần của cậu nói là thiếu người chăm sóc Linh Linh cho ông ấy, cho nên muốn bàn bạc với vợ cùng nhau tới hỗ trợ chăm sóc cô gái nhỏ. Hiện tại Linh Linh được bọn họ chăm sóc ở trong góc của ký túc xá, bà ta cho con gái bà ta mang đến ngủ ở phòng ngủ lớn. Còn không phải là hòa thượng hoang đuổi hòa thượng nhà sao?”

Chàng trai nói: “Đây chính là mặt bọ cap mà!”

Dì Trương cũng không cam lòng yếu thế: “Chàng trai, còn có một câu ngạn ngữ cổ, da càng dày, bụng mới no. Chỉ có người tài có da mặt dày mới làm được chuyện cầm đồ vật của người khác, ném con của người khác vào trong góc, hận không thể để con cái bị phơi đến chết. Mấu chốt là còn nói với người bên ngoài là bản thân chăm sóc đứa nhỏ này tốt đến mức như mẹ ruột đối xử vậy.”

“Mặt bọ cap” trong tiếng địa phương Giang Thành mang ý là không biết xấu hổ. Xem mấy người này diễn kịch kẻ xướng người họa quả thật giống như xem kịch hát vậy, nói đến mức khiến hai vợ chồng Tạ Mỹ Ngọc và Trần Kiến Cường đỏ cả mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.