Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đằng Tuyết Quyên nhìn về phía một người tiếp viên hàng không nói: “Mau đi tìm Tiểu Cung rồi kêu tới đây.”
Trần Linh Linh bị Đằng Tuyết Quyên ngăn cản: “Mười phút, cháu đợi thêm mười phút nha.”
“Chị Đằng, chị không phải là muốn cho Linh Linh của chúng ta đi tham gia hội diễn chứ?” Lưu Đan rất nhanh đã bật cười, sao có thể, công phu mới mấy ngày, một tiểu cô nương có thể luyện ra sao?
Cô giáo Cung của đội tuyên truyền người yêu của thầy giáo Trương đi vào, giữ chặt Trần Linh Linh nói: “Em hát vài câu cho cô nghe thử nào.”
Ngày hôm qua với cả ngày hôm nay nữa, Trần Linh Linh biết bọn họ là đang muốn tìm người thay thế, ngẫm lại Phí Nhã Nhã rất muốn thể hiện ở trước mặt lãnh đạo, Trần Linh Linh không muốn để cho cô ta được như ý nguyện.
Trần Linh Linh nói: “Em hát thanh (một hình thức hát của vở opera) vài câu, có điều cô phải để em hoàn thành công việc khẩn cấp của mình trước đã.”
“Được, em hát vài câu đi.”
Trần Linh Linh mở miệng bắt đầu hát: “Let’s start at the very beginning. A very good place to start…”
Kiểu phát âm của cô chính là mỹ âm, hát mềm mại giống như nữ chính ở trong phim vậy, làm cho cô giáo Cung vỗ đùi và nói: “Thật tốt quá, chính là cần cái cảm giác như thế này.”
Lưu Đan kéo Trần Linh Linh: “Được rồi, cô giáo Cung, cô để tôi đi giúp đỡ Linh Linh xử lý chút chuyện này trước đã.”
“Được thôi! Được thôi! Xử lý xong rồi nhất định phải mang tiểu cô nương này tới tìm tôi, chúng tôi sẽ chờ.” Cô giáo Cung xoa tay phẩy phẩy, có Trần Linh Linh thì vấn đề đã được giải quyết.
Cô giáo Cung vừa nghĩ, chuyện này vẫn là để Đằng Tuyết Quyên đồng ý, vội hỏi: “Chị Đằng, chị sẽ không để cho Linh Linh tới làm người hát chính chứ? Linh Linh là học sinh cấp ba, lại còn không phải là người của đội tiếp viên hàng không chúng ta.”
“Linh Linh sớm hay muộn gì thì cũng sẽ là người của đại đội chúng ta, cô bé chính là con giá ruột của đội tiếp viên hàng không chúng ta mà.” Đằng Tuyết Quyên mạnh mẽ quyết định, “Hôm nay vào buổi tối để cho Linh Linh cùng tới diễn tập nha.”
Cũng may Trần Linh Linh cũng muốn khuyên can mẹ kế và chị kế, nếu không vị đội trưởng Đằng này không phải sẽ tự quyết định sao?
“Dì Đằng, cháu xin phép đi xử lý chút việc riêng có được không ạ? Chờ chút nữa cháu sẽ tới đây.”
“Đi đi!” Đằng Tuyết Quyên càng nhìn tiểu nha đầu này càng thích.
Đi tới một phòng làm việc trên đỉnh tầng ba, Trần Linh Linh nhìn thấy Thành Hưng Vinh đã ở đó cửa mở trước.
Nhìn thấy người đàn ông ở bên trong, trông mảnh khảnh mang theo chút nghiêm túc, có lẽ đây là điều mà Lưu Đan nói với Trần Linh Linh, để cho cô xác xác định được trước, cũng có thể thật sự là do tướng mạo khí chất của người này, Trần Linh Linh nhìn mặt của người này, cho rằng đây là một kẻ đang ra vẻ đạo mạo.
Trần Linh Linh đi đến, gõ vào cánh cửa, bí thư Từ ngẩng đầu, Trần Linh Linh quay đi quay lại mấy cái cách xưng hô vài lần, kêu một tiếng: “Cháu chào bác Từ ạ!”
“Linh Linh, đi vào đi!”
Lưu Đan đi theo Trần Linh Linh ở phía sau cùng nhau vào văn phòng của bí thư Từ.
“Ngồi!”
Trần Linh Linh ngồi xuống, Thành Hưng Vinh nói: “Linh Linh, chú đã báo cáo vấn đề của cháu với bí thư Từ rồi. Vậy nên là cháu có thể nói với bí thư Từ, đã bị áp bức như thế nào ở nhà họ Trần?”
Bí thư Từ nhìn về phía Thành Hưng Vinh: “Lão Thành đừng có nói mà không nhìn vào bản chất sự việc như vậy, Linh Linh với Tiểu Trần là cha con, sao lại là áp bức với không áp bức chứ? Chỉ là giữa hai cha con có chút hiểu lầm mà thôi. Để tôi cho người gọi Tiểu Trần tới, chúng ta cùng nhau làm người hòa giải, cởi bỏ khúc mắc cho hai cha con bọn họ. Chứ không phải là gây thêm phiền toái.”