Truyện: [Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm

Chương 27: Chương 27: Ca hát thật dễ chịu (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trần Linh Linh nhìn đống tiền đại đoàn kết trên bàn, đây là tránh nặng tìm nhẹ, cho cô 240 tệ, tiền trợ cấp vẫn là của Tạ Mỹ Ngọc? Nghĩ đẹp lắm! Chẳng qua lấy đống tiền này cũng không uổng. Các khoản phụ cấp và tiền trợ cấp cô cũng phải lấy về.

Trần Kiến Cường vừa rồi còn nói với Tạ Mỹ Ngọc thật ra ông muốn nhìn con nhóc đáng chết kia có dám hay không lấy, không ngờ tới Trần Linh Linh duỗi tay nhận lấy tiền.

“Sau này đừng nói mẹ con không xử lý mọi chuyện công bằng nữa, thứ bà ấy nên đưa cũng đa đưa rồi.”

Nghe đến loại lời nói tiêu chuẩn kép này, Trần Linh Linh không còn suy nghĩ gì với người ba rẻ tiền này nữa rồi. Dù sao kiếp trước người ba kia của cô cũng bày ra vẻ mặt như vậy, cũng quen rồi.

Trần Linh Linh thấy nụ cười khó nhận ra của Tạ Mỹ Ngọc mà thấy rùng mình. Đời trước mẹ kế nhỏ dùng hết mọi chiêu ra, bao gồm cả việc tìm người muốn hại chết cô. Nếu như mẹ kế này gần giống mẹ kế nhỏ, thì vậy tại sao lại cho cô tiền?

Ở cái niên đại này, cho một cô bé mới mười lăm tuổi như cô hơn hai trăm tệ, cái này gọi là gì? Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.

Đừng trách Trần Linh Linh nghĩ nhiều, chỉ là tính toán suy nghĩ của Tạ Mỹ Ngọc, con gái của bà ta bị cô đánh? Bà ta không có bước tiếp theo thì Trần Linh Linh bằng lòng trồng cây chuối để đi.

Tạ Mỹ Ngọc cười nói: “Bây giờ con vui rồi chứ?”

Trần Linh Linh nhìn bà ta: “Bà cho tôi 240 tệ, lại cho tôi phiếu lương thực 10 cân, tôi xài như thế nào? Lấy phiếu gạo phiếu vải ra đây cho tôi.”

“Mày đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước.” Trần Kiến Cường kêu lên.

Trần Linh Linh cười: “Nếu như đã cho thì phải cho ra dáng chút, đừng có mà xuề xòa. Nhiều năm như vậy tôi còn chẳng có bộ quần áo nào tử tế, cho tôi chút phiếu vải thì làm sao? Ngày thường Phí Nhã Như có nào là trứng gà nào là sữa bò, tôi cần thêm chút phiếu gạo, mua chút đồ bổ sung dinh dưỡng không được sao? Ông nhìn cô ta trước sau nhô lên, tôi thì khô quắt như cây trúc vậy, chẳng lẽ không nên à?”

“Được rồi, được rồi! Kiến Cường đừng nói nữa, để mẹ đi lấy!” Tạ Mỹ Ngọc bày ra dáng vẻ an ủi bản thân, không nỡ đứa nhỏ. Bà ta đi vào cầm phiếu gạo 25 cân, phiếu vải 25 thước đưa cho Trần Linh Linh.

Trần Linh Linh thản nhiên nhận lấy, cô cầm lấy hộp cơm, xách cặp đi đến trường học.

Trường cấp ba của thời đại này rất khác với trường trung học của Trần Linh Linh đời trước. Hôm nay chỉ có một tiết gọi là “thực hành nông nghiệp”.

Sau khi đến trường hấp cơm xong, thì tập trung ở cổng trường, đi đến khu đất ruộng cách đó năm cây số.

Gần sân bay còn rất nhiều ruộng lớn, hiện tại là mùa cấy lúa, giáo viên dạy nông nghiệp dẫn học sinh ra đồng làm quen với cây lúa. Nếu ở kiếp trước, ngược xuôi đạp xe 10 cây số vào mùa hè phụ huynh nhất định sẽ khiếu nại với lãnh đạo nhà trường.

Tốp năm tốp ba học sinh vừa đi vừa nói chuyện, Trần Linh Linh âm thầm nói chuyện ngày hôm qua với Phương Viên Viên.

Phương Viên Viên giơ ngón tay cái lên với Trần Linh Linh: “Linh Linh, cậu cũng ghê gớm thật đó, xem mẹ kế cậu có còn mặt mũi nói bản thân tuyệt vời như thế nào, tốt bụng như thế nào nữa không.”

Giáo viên chỉ huy đội thấy đội lười biếng, nói: “Mọi người cùng nhau hát nào, Cát Tuệ Mẫn em đến dẫn đội hát đi.”

“Giáo viên, hôm nay Cát Tuệ Mẫn xin nghỉ, bà ngoại của cô ấy qua đời nên phải tham gia lễ truy điệu ạ.”

“Ủy viên văn nghệ không ở đây sao? Vậy bỏ đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.