Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không phải chứ? Trần Linh Linh là con gái của liệt sĩ, cũng là cháu gái của liệt sĩ, sao bà ta dám chứ?”
“Không biết, nhưng thấy Phí Nhã Như nói không nên lời, chạy mất, xem ra chuyện này không phải giả rồi.”
“Trần Linh Linh cũng thật hung ác, cái gì cô ấy cũng nói ra được.”
“Phải nói ra đi chứ, nếu không chúng ta vẫn tưởng mẹ của Phí Nhã Nhã thật sự tốt bụng kìa?”
“Để mình nói với các câu chuyện này, Phí Nhã Như nói công việc của cô ấy gần như đã định xuống rồi, cô ấy muốn đi làm nhân viên hàng không của hàng không dân dụng. Sao có thể như thế chứ? Mẹ của Phí Nhã Nhã làm trong hệ thống cửa hàng bách hóa, chẳng liên quan gì đến hàng không dân dụng, sao có thể vào hàng không dân dụng được? Cho dù là vào để quét rác cũng không hề dễ dàng, nói gì là tiếp viên hàng không?”
“Đúng đấy! Cho dù ba kế của cô ta là chủ nhiệm bảo dưỡng, là người lãnh đạo, bao nhiêu con gái công nhân viên chức xếp hàng như vậy cũng chẳng đến lượt loại con gái riêng như cô ta nhỉ?”
“... ”
Một đám học sinh nữ ríu rít, cung cấp cho Trần Linh Linh rất nhiều tin tức.
Mưa dần dần nhỏ lại, một đám học sinh xông vào trong mưa, đa số bọn họ sống ở khu phố bên cạnh, đi bộ về cũng chỉ mất năm, sáu phút, cùng lắm thì trở về lau một chút, thay đổi quần áo là được.
Lý Vĩ Phong viết xong đầu tiên, chào hỏi với Trần Linh Linh và Phương Viên Viên: “Tớ đi trước đây!”
“Được nha! Tạm biệt!” Trần Linh Linh cũng vẽ xong, đang chờ Phương Viên Viên viết xong mấy chữ cuối cùng.
Trần Linh Linh cầm phấn viết vào phòng học, đặt ở trên bục giảng, nhận lấy cặp sách Phương Viên Viên đưa qua, thuận tay đóng cửa phòng học lại.
Trời vừa đổ mưa, cả con đường xi măng trong trường đầy ổ gà, Phương Viên Viên đi dép da nhảy qua vũng nước, Trần Linh Linh đi giày xăng đan nhựa màu trắng, tùy tiện dẫm bừa.
“Quần của cậu cũng quá ngắn rồi, không thể có thêm hai cái nữa sao?” Phương Viên Viên nhìn ống quần của Trần Linh Linh lộ mắt cá chân ra.
“Tạm bợ đi!”
“Tạm bợ cái rắm á! Phí Nhã Như kia mỗi ngày đều trang điểm như con yêu tinh, học sinh nam trong lớp chúng ta đều biết. Cậu thì sao? Mặc thành như vậy? Cuối cùng thì ai là con gái của nhà họ Trần?” Phương Viên Viên bất bình thay cho Trần Linh Linh.
Ai bảo nguyên chủ có người ba liếm cẩu cơ chứ? Ở trong mắt liếm cẩu, đứa con mà người phụ nữ mình thích sinh ra mới là hòn ngọc quý trên tay, chứ không phải là đứa con người phụ nữ của mình sinh ra kia.
Nguyên chủ ở trong mắt ông ta giống như một viên bi thủy tinh, ông ta khi muốn thì lấy ra bắn, không muốn thì để cho nó lăn đi xa xa.
Lúc hai mẹ con này vừa mới vào nhà, học trò của mẹ nguyên chủ, dì Lưu Đan làm tiếp viên hàng không cho cô kẹo nước ngoài, Nguyên chủ ngây ngô mà chia cho Phí Nhã Như mấy viên.
Cứ tưởng rằng khi ba trở về sẽ khen cô hiểu chuyện, không ngờ tới buổi tối Trần Kiến Cường trở về, Phí Nhã Như cầm vỏ kẹo ôm lấy chân của Trần Kiến Cường chân: “Ba ơi, Linh Linh cho con ăn kẹo, ăn rất ngon.”
Trần Kiến Cường cười xoa gương mặt tươi cười của Phí Nhã Như, hỏi nguyên chủ: “Linh Linh, còn kẹo không? Chia cho chị con một nửa đi.”
“Con đã cho chị ấy rồi mà? Đây là của dì mua cho con.” Lúc này nguyên chủ còn chưa mất đi vẻ nũng nịu của cô gái nhỏ được cưng chiều từ bé.
Trần Kiến Cường trầm mặt xuống, đi vào phòng cô, mở ngăn kéo của cô ra, đặt cả hộp chocolate lên bàn: “Còn bé tí mà chỉ biết ăn một mình? Chỉ cho chị gái hai cái? Sao con ki bo vậy?”