Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Sao cháu không nói, sáng sớm này bọn họ cho cháu tiền, tối đến lại không cho cháu ăn cơm vậy? Thế nên tiểu nha đầu à, cháu còn dịu dàng quá. Những đồng tiền này sau này phải tự đi nhận, tự mình cầm trên tay mới được.”
“Cháu mới mười lăm tuổi thôi, có thể đi nhận được không?”
Thành Hưng Vinh cười nói: “Cháu tan học là ba giờ chiều đúng chứ?”
“Vâng.”
“Chú sẽ giúp cháu đi tìm lãnh đạo ứng tiền, còn có đặt tiền trong tay. Cháu chỉ cần nói tình huống thực tế của cháu là được.” Thành Hưng Vinh nói với cô: “Sau khi tan học, cháu đi theo chú tìm thư kí Từ nhé.”
Trần Linh Linh gật đầu lia lịa, cô lại cho trọng lượng thêm vào Thành Hưng Vinh: “Chú à, chi bằng như này, chị kết hôn, anh trai về quê, chú với dì cũng chỉ có hai người ở nhà. Chi bằng làm nhiều thêm một suất cơm canh, mỗi ngày cháu ăn cơm ở nhà chú. Cháu thì sao? Mỗi ngày sẽ đưa tiền cơm. Thế thì chú giúp cháu đi đòi tiền, như thế không phải càng thêm danh chính ngôn thuận rồi hay sao?”
Trên mặt Thành Hưng Vinh cười tươi như hoa, có được lý do tốt như vậy, ông ta nhất định có thể hạ gục được Trần Kiến Cường trên bàn ăn. Thêm nữa, thăng chức chủ nhiệm tiền lương một tháng có thể tăng lên tám đồng, cho dù có đưa hết cho Trần Linh Linh ăn, chỉ cần không để cô ăn cơm ở nhà Trần Kiến Cường, ông cũng bằng lòng.
Trần Linh Linh chắc chắn không phải là một người như vậy, cô lập tức lên tiếng: “Sau này mỗi tháng cháu đưa mười đồng tiền cơm, cháu không chọn món, hai người ăn gì cháu cũng sẽ ăn theo.”
“Sao lại cần tiền của cháu thật chứ? Cháu đến thì cứ ăn! Một phần cơm trong nhà gì cũng không thiếu mà. ”
“Ngày tháng vẫn còn dài! Dì à, nếu như dì không lấy, sao cháu dám ăn cơm chứ?”
Chú nhà họ Châu cũng nói đôi câu: “Trần Linh Linh ở một mình, mua gạo bột dầu cũng phải giấu tới giấu lui, vừa hay, vợ chồng hai người đã giúp đỡ chuyện này. Mỗi tháng Linh Linh đưa tiền một lần là tốt.”
Nghe thấy chú nhà họ Châu đã nói như thế, dì Trương quyết định thu tiền.
Trần Linh Linh ăn cơm tối xong, về nhà lấy tiền và phiếu ăn, sau khi giao cho dù Trương và chú Thành, trở về phòng của mình, tắm rửa xong thì kéo dây phơi đồ trong phòng, cái thời tiết kiểu này rất dễ mưa, cô cũng không thể ra ban công bên cạnh, dù gì đôi bên phòng nhau như phòng trộm, vẫn là nên phơi đồ bên trong.
Trần Linh Linh phơi xong đống quần áo, ngồi bê cái bàn nhỏ lại lần nữa mở lá thư ra xem, giống như trông thấy cảnh bà nội Hứa ngồi bên cạnh một thiếu niên thành thật, một người nói chuyện, một người viết thư.
Những từ đơn giản và không phô trương này đầy ấm áp, cô lại đọc lần nữa, lấy phong thư của cục hàng không dân dụng Giang Thành, lấy cây bút chứa đầy mực xanh đen.
Nhấc bút lên viết thư cho Dung Viễn, bà nội Hứa chắc chắn muốn biết cô sống ra sao?
Trần Linh Linh viết chuyện thú vị diễn ra trong hôm nay, còn viết cả chuyện đấu trí đấu dũng với vợ chồng Trần Kiến Cường, thể hiện rõ thái độ của cô. Điều tiếp theo là đáp ứng với chủ đề học tập tốt. Cô nói với Dung Viễn rằng cô đang học chăm chỉ. Cô đã mua một vài tài liệu liên quan. Thật khó để mua ở miền nam An Huy, để có thể tham khảo.
Giống như gia đình, cô đã viết đầy đủ ba trang. Như thế mới gấp lại bỏ vào phong bì.
Vừa muốn đứng dậy đi ngủ đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài.