Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Có câu nào của con là già mồm át lẽ phải? Con nói sự thật, chị ấy không còn mặt mũi gặp người rồi? Lúc vợ ba nói dối chẳng lẽ không biết nói như vậy khiến con không còn mặt mũi gặp người? Con mới mười lăm tuổi thì nên hiểu đạo lý, bà ta ba mươi sáu tuổi rồi, từng ấy tuổi đều sống trên người một con chó sao?” Trần Linh Linh muốn thoát khỏi Trần Kiến Cường.
Trần Kiến Cường quát khẽ nói: “Đừng tưởng rằng con trưởng thành rồi thì ba không đánh con.”
“Đương nhiên ba dám đánh con rồi, chẳng qua ba đánh con vì mẹ con nói dối thành tính này. Ba có khác nào Phí Gia Kiệt không? Thứ duy nhất khác nhau chính là người con trai mà Phí Gia Kiệt thương yêu kia có quan hệ huyết thống với ông ta, mà con yêu mà ba thương lại chẳng có chút máu mủ nào với ba cả.”
Không biết lời này chọc vào dây thần kinh nào của ông ta, hoàn toàn chọc giận Trần Kiến Cường, ông ta giơ tay lên quyết định phải đánh Trần Linh Linh.
Đời trước Trần Linh Linh đấu trí đấu dũng với ba của cô, số lần ba cô muốn đánh chết cô không thể đếm được. Hai ba con cãi nhau cả ở trong cuộc học có thể gọi luôn bảo vệ được, cho dù Trần Kiến Cường muốn tát cô, thì đó đã thành phản ứng bản năng của xương máu.
Trần Linh Linh nhanh chóng né qua, Trần Kiến Cường đánh trưở, ngược lại còn bị cô đá đi, ông ta không hề phòng bị, thiếu chút nữa đã té ngã trên đất.
Trần Kiến Cường đứng vững, tức giận: “Mày phản rồi.”
Ông ta vội vàng chạy ra tìm cái chọc quần áo rồi chạy vọt vào, Trần Kiến Cường giơ cây chọc quần áo muốn gõ vào người của Trần Linh Linh: “Hôm nay tao không dạy dỗ mày cẩn thận thì tao không phải ba của mày!”
Trần Linh Linh cầm băng ghế đi lên, Trần Kiến Cường dùng hết sức, cái gậy chọc quần áo bằng trúc “răng rắc” bị gãy làm hai đoạn. Băng ghế trên tay Trần Linh Linh vẫn còn nguyên vẹn, Trần Linh Linh giơ ghế, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn ông ta, dường như cô sẽ lập tức ném ghế xuống.
Một tay Trần Kiến Cường cầm đoạn trúc chỉ vào Trần Linh Linh: “Mày... mày... ” Ông ta lập tức không nói được lời nào.
“Có bóc lột thì sẽ có phản kháng, Trung Quốc mới được thành lập thông qua đấu tranh. Các người vẫn luôn bóc lột tôi, tại sao tôi không thể phản kháng?” Trần Linh Linh buông tay ghế trong tay xuống, đánh chết Trần Kiến Cường không phải để cho hai mẹ con này chiếm được tiện nghi sao?
Miệng lưỡi Trần Linh Linh sắc bén, mắt thấy Trần Kiến Cường đánh không lại, Tạ Mỹ Ngọc lau nước mắt, rống với Trần Linh Linh: “Đây là ba đó, đây là nhà của chúng ta, con như vậy là bất hiếu.”
“Không thể đánh ba sao?” Lời Trần Linh Linh vừa nói ra, tay đã vung ra, âm thanh “bốp” một cái vang lên, đánh lên trên mặt của Phí Nhã Như. Không thể đánh ông bố già, chẳng lẽ không thể đánh con gái bé bỏng của bọn họ?
Phí Nhã Như thét lên một tiếng chói tai, che mặt lại, Tạ Mỹ Ngọc cúi đầu nâng khuôn mặt của Phí Nhã Như lên, kéo tay Phí Nhã Như ra, để lộ ra dấu ấn năm ngón tay đã sưng phồng lên trên khuôn mặt của cô ta.
Vẻ mặt Trần Linh Linh đầy nghi ngờ nhìn tay của mình, lẩm bẩm: “Không phải chỉ là một cái tát thôi sao? Sao lại thế được?”
Cô như chợt hiểu ra: “Ồ, đây đều nhờ công lao của mẹ chị đấy, gạo mì đều do em ăn hết, giờ thì hay rồi, luyện được ra sức lực như vậy.”