Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chủ nhiệm Tiền ra lệnh một tiếng, mọi người đều hành động, cả đám đi vào bên trong cái ban công ướt.
Dì Trương nhặt chiếc chiếu lên, chủ nhiệm Tiền tiến lại khiêng ván giường lên, những người khác tiến đến tháo giường, dì Đào đi đến cầm gối cho Trần Linh Linh.
Trần Linh Linh khom lưng lấy một chiếc hộp sắt đã rỉ sét từ dưới gầm giường lên, chủ nhiệm Đào nhìn cô ôm một chiếc hộp sắt dơ như vậy thì nói: “Linh Linh, cháu ôm cái hộp này làm gì! Bẩn lắm đó!”
Trần Linh Linh cầm giẻ lau lau sạch bụi trên đó, cúi đầu cười cười: “Cháu muốn.”
Bên cạnh, mọi người đang dọn chiếc bàn vuông nhỏ, dưới lớp kính của cái bàn vuông nhỏ kia có rất nhiều ảnh, trong ảnh có ba người chụp chung, chưa từng thấy Trần Linh Linh xuất hiện.
Trên chiếc bàn vuông nhỏ có nào là sữa mạch nha nào là sữa Nhạc Khẩu Phúc, còn có hai thùng bánh quy. Luôn có người không thức thời, tiện tay mở ra đã thấy bên trong có đầy kẹo và bánh quy.
Phí Nhã Như thấy vậy thì thét chói tai: “Đừng có mà động vào đồ của tôi.”
“Kiến Cường, có phải Linh Linh ở phòng sát bên cạnh đi qua đến ban công, nên nhà ông mới để đồ ăn ở đây phải không? Đề phòng Linh Linh như giặc vậy!” Bác nhà họ Chu hỏi Trần Kiến Cường.
Dì Trương ở bên cạnh nói: “Kiến Cường, nhà các người có hai hộp sữa bò, tôi vẫn luôn cho rằng các người cho hai đứa nhỏ ăn. Nhưng giờ xem ra là Linh Linh chưa từng được uống nhỉ? Chỉ cho hai mẹ con Tạ Mỹ Ngọc và Phí Nhã Như đúng chứ?”
“Trên đời này sao lại có người có thể ngu như vậy? Con gái do mình sinh ra thì không hề để trong lòng, thế mà lại vui vẻ nuôi con của người khác!”
“Một trăm loại gạo thì một trăm loại người, tóm lại luôn phải có kẻ ngu chứ. Khi còn trẻ thì nuôi dưỡng con người khác, lúc già rồi thì không làm được việc gì nữa. Đứa nhỏ mà ông ta cho rằng lì lợm la liếm nên chưa từng cẩn thận dạy dỗ, cũng chưa từng dùng tiền của ông ta lại phụng dưỡng tuổi già cho ông ta. Loại đàn ông không biết xấu hổ này cũng có nhiều lắm.”
“Đừng có nói linh tinh nữa, cũng đừng bôi nhọ đồng chí nam chúng tôi. Những đồng chí nam bình thường chúng tôi vẫn biết ai do mình sinh ra, ai là của người khác.” Có đồng chí nam tạo dựng thanh danh cho chính mình.
Trần Linh Linh đặt chiếc hộp sắt của mình lên chiếc bàn vuông nhỏ, Phí Nhã Như thấy chiếc hộp sắt rỉ sét loang lổ đặt ở trên chiếc bàn vuông nhỏ sạch sẽ của cô ta, khiến cô ta cảm thấy cực kỳ ghê tởm, cô ta tiến lên: “Đừng có đem rác của em đặt lên trên bàn chị.”
Hộp sắt rơi trên mặt đất, nắp trên mở ra, bên trong là những bức ảnh bị rách được ghép lại với nhau, rơi xuống đất.
Trần Linh Linh quỳ trên mặt đất nhặt từng tấm ảnh lên, tấm này là tấm ảnh lần đầu tiên lên máy bay cùng mẹ.
Ảnh chụp đen trắng, Trang Yến 18 tuổi, đội một chiếc mũ kê-pi, thắt bím tóc hai bím, mặc đồng phục của tiếp viên hàng không, đồng phục khi đó vẫn là váy, cười cực kỳ dịu dàng tươi sáng.
Tấm này là Trang Yến ôm nguyên chủ một tuổi trong tay cúi đầu nhìn, tràn đầy tình yêu.
Còn có một tấm là tấm ảnh chụp chung của Trang Yến khi còn nhỏ với ông ngoại Trang Dũng nguyên chủ, bứt ảnh đã bị rách, trong vẻ mặt nghiêm túc của người ba lộ ra vẻ đầy yêu thương, còn cô gái nhỏ thì tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Nước mắt Trần Linh Linh lăn rơi trên bức ảnh, cô cuống quít cầm lấy góc áo thấm vệt nước mắt.