Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mùa hè Giang Nam oi bức, ba giờ chiều sấm chớp rền rền, tiếp đó là trận mưa như thác lũ.
Trận mưa lớn xua đi khí trời, Trần Linh Linh cúi đầu lau mấy giọt mồ hôi, thừa dịp thời tiết mát mẻ, tranh thủ hoành thành báo tường năm trên bảng đen ngoài hành lang.
Bảng tin cuối cùng trước khi nghỉ hè, chủ đề về sinh nhật Đảng, cô phụ trách vẽ bức tranh nhân vật giai cấp công nông tuyên thệ dưới cờ Đảng.
Cùng hoàn thành báo tường là Phương Viên Viên đang ngâm nga bài hát trong bộ phim gần đây 'The Sound of Music', một bộ phim của Mỹ sản xuất được công chiếu, giống như gió nước xuân ấm áp, báo hiệu thời kỳ hỗn loại sắp kết thúc, một thời đại mới bắt đầu.
Ca từ của ca khúc dễ nghe, Trần Linh Linh cũng nhẹ giọng hát theo.
“Oa, Trần Linh Linh, cậu cũng hát tiếng anh sao?” Lý Vĩ Phong đang copy nội dung hỏi Trần Linh Linh.
Hỏng bét! Lúc này Trần Linh Linh mới phát hiện ra mình không chú ý, lại hát bài hát tiếng anh này.
“Cậu học từ các tiếp viên hàng không đúng không?” Phương Viên Viên hỏi Trần Linh Linh: “Hội diễn 71, bài hát tiếng anh này dẫn đầu.”
Trong lúc Viên Viên vô tình giúp mình, Trần Linh Linh vội trả lời: “Đúng vậy! Mình nghe các chị trong đại đội hát bài này, cám thấy dễ nghe nên học vài câu.”
“Cảm thấy tiếng anh của cậu rất trôi chảy.” Lý Vĩ Phong nói với Trần Linh Linh.
“Lời bài hát phiên dịch không hay.”
“Gần đây chị mình đang học tiếng anh. Nên sau này cũng nên chuẩn bị.” Chị của Lý Vĩ Phong vừa mới được chọn cho một chuyến bay quốc tế.
“Vậy sau này các chuyến bay quốc tế sẽ tăng sao?” Phương Viên Viên hỏi.
“Có lẽ vậy.”
Ba người bên tấm bảng trò chuyện, chuông tan học van lên, tên lầu truyền đến tiếng bước chân, học sinh lớp mười một nghỉ sớm hơn bọn họ, vừa mới tan học, tiếng bước chân dồn dập, tiếng nói chuyện hòa cùng tiếng mưa như thác đổ bên ngoài hòa vào nhau làm cho khung cảnh náo nhiệt hẳn lên.
“Phí Nhã Như, đây là em gái cậu à? Cô ấy vẽ thật đẹp. Mọi người nhìn hai chị em bọn họ đa tài đa nghệ nha.” Một nam sinh chạy đến bên cạnh Trần Linh Linh, các nhân vật trên bảng đen cũng được phác họa xong.
“Đúng vậy, một người biết khiêu vũ, một người biết vẽ.”
Người được gọi là Phí Nhã Phương là một cô gái, cột tóc đuôi ngựa, so với các cô bạn cùng trang lứa thì cơ thể phát triển hơn, mặc trên người một cái đầm màu trắng, trên chân mang một đôi giày màu da. Các cô gái bên cạnh đa số mặc áo sơ mi và quần dài, kiểu ăn mặc của cô ta giống như hạc đứng giữa bày gà, làm cho người ta nhìn không muốn rời mắt.
Cô ta cười ôn nhu, giống như hoa xuân tháng ba rực rỡ, giọng nói ngọt ngào, ngượng ngùng nhưng lại mang theo kiêu ngạo: “Mẹ mình rất chú trọng bồi dưỡng tài nghệ của hai chị em mình. Mẹ đưa chúng mình đến cung thiếu nhi, mình thích học khiêu vũ thì học khiêu vũ, em gái thích học vẽ thì học vẽ.”
“Mẹ cậu thật tốt, không phải con ruột cũng không thiên vị, không giống mẹ mình đều là con trong bụng ra mà còn thiên vị như vậy.” Bạn học của Phí Nhã Như hâm mộ nói
Đang vẽ nhưng trong lòng Trần Linh Linh mỉm cười, quay đầu nhìn về Phí Nhã Như phía cuối hành lang, cô ta ăn mặc như trong sách, con ruột của vai chính, là chị kế của nguyên chủ.
Ba ngày qua Trần Linh Linh cũng tiếp nhận mình đã xuyên vào một quyển sách niên đại văn lấy bối cảnh song hôn thực tế thập niên 70.