Truyền Thừa Cùng Tiến Hoá

Chương 17: Chương 17: Cuộc chiếc hoàn hảo




Căn cứ vào quỹ tích của lựu đạn bay đến, tên địch này có thể đoán ra được vị trí của Trương Thanh Sơn. Tên địch này cũng biết lựu đạn của hắn ta ném ra phải mất một lúc nữa thì mới nổ. Mà chỉ cần đối phương muốn, thì đều có thể chọn lúc lựu đạn chưa nổ để đá lựu đạn văng ra ngoài.

Đương nhiên nếu như đối phương đá lựu đạn của hắn ta ra ngoài, thì không thể nào= tránh khỏi phạm vi ảnh hưởng của lựu đạn. Tên này không lo lắng về chuyện đó. Chuyện mà tên này lo lắng là chính là hắn ta cũng sẽ không thể nào tránh khỏi phạm vi của lựu đạn.

Lựu đạn của Trương Thanh Sơn nổ ngay khi nó còn cách mặt đất một mét, tên địch đứng dậy từ mặt đất mới chỉ chạy được có hai mét, nên lập tức bị nổ trọng thương. Còn tên địch ném lựu đạn, bởi vì trước khi lựu đạn nổ hắn ta đã chạy đến góc quẹom nên lúc này hắn ta đã cách vị trí nổ khoảng mười mét, vì thế tên này không bị ảnh hưởng. Ngay sau khi quả lựu đạn thứ nhất nổ, tên này lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, chuẩn bị bước về phía trước.

Lúc nãy hắn ta nằm sấp nên đã nghe thấy tiếng bước chân chạy đi của Trương Thanh Sơn. Hắn ta đoán ra được đối phương không đá lựu đạn của hắn ta bay trở lại. Nên sau khi đợi cho quả lựu đạn của hắn ta nổ, hắn ta liền vội vàng cầm súng hướng góc bên kia khúc quẹo.

Tên địch này ở phía bên trái của vách núi, còn vị trí của Trương Thanh Sơn lại nằm ở bên phải. Cho nên nếu tên này muốn ngắm bắn Trương Thanh Sơn thì hắn ta phải lộ toàn bộ cơ thể ra khỏi góc tường. Ngay lúc tên địch này lao ra, Trương Thanh Sơn cũng vừa mới đứng dậy, còn chưa ổn định cơ thể, súng cũng đang cầm trên tay trái, chưa sẵn sàng để giao tranh.

Khi thấy tên địch lao ra, Trương Thanh Sơn vội vàng lăn một vòng dưới đất, trong khi lăn tay trái của hắn vẫn cầm súng, còn tay phải mò vào trong bao rút dao găm ra. Vừa lăn xong một vòng hắn liền ném dao găm hướng về phía tên địch, đồng thời tiếp tục lăn thêm một vòng để tránh đạn của địch bắn tới.

Tên địch lao ra khỏi vách tường, bộ dạng lúc này của hắn ta rất tự tin. Tên này nhanh chóng điều chỉnh nòng súng hướng về phía Triệu Tinh đang lăn lộn trên mặt đất. Tuy nhiên khi thấy động tác lăn lộn rất lưu loát của Trương Thanh Sơn, để cho chắc chắn hắn ta liền giương súng ngắm và chờ Trương Thanh Sơn dừng lại. Một khi hắn ta bắn trượt, súng của hắn ta sẽ phải lên đạn lần nữa. Khi đó đối phương sẽ có cơ hội dùng súng để phản kích, chắc chắn hắn ta sẽ rơi vào thế bị động.

Ban đầu hắn ta cũng không chú ý quá nhiều đối với hành động rút cái gì đó từ trong túi ra của Trương Thanh Sơn, mà chỉ chuyên tâm ngắm bắn. Nhưng tố chất một người lính của tên này vẫn rất chuyên nghiệp, hắn ta biết trong trạng thái hiện tại của đối phương, đối phương sẽ không thể nào rút ra một quả lựu đạn được. Bởi vì đối phương sẽ không có cơ hội rút chốt an toàn, hơn nữa hắn ta cũng đã liếc qua, hình dạng thứ rút ra không hề giống với lựu đạn.

Đến khi tên địch chú ý đến chiếc dao găm đang bay về phía bản thân thì đã muộn. Lúc này tên kia có muốn tránh cũng không kịp nữa rồi. Dao găm phi trúng vào bụng của hắn ta. Sau khi trúng chiêu, tên địch không thể nào ngắm bắn chuẩn xác, dưới tình thế cấp bách, hắn ta làm liều bắn một phát, viên đạn bay sượt qua thân thể của Trương Thanh Sơn.

Sau khi nổ súng, hắn ta vừa cố gắng lên đạn, vừa lảo đảo chạy về phía vách tường để núp. Nhưng động tác lúc này của hắn ta không thể nào nhanh nhẹn được như trước.

Ngay sau tiếng súng của tên địch, Trương Thanh Sơn cũng vừa hoàn thành xong động tác lăn người lần thứ hai. Hắn thuận thế xoay người thực hiện động tác quỳ một chân trên mặt đất. Sau đó nhanh chóng giơ súng ngắm về phía tên địch. Khi nhìn thấy tên địch sắp sửa chạy vào phía bên kia vách tường, hắn lập tức nổ súng.

Trương Thanh Sơn có thể nhìn thấy đạn đã bắn trúng vai trái của tên kia, nhưng nhiêu đó không đủ để khiến hắn ta bị gục.

Trương Thanh Sơn tiếp tục lên đạn, không đuổi theo, mà gỡ quả lựu đạn thứ hai xuống. Sau đó đi lại gần góc tường, khi chỉ còn cách góc tường khoảng sáu mét, hắn lập tức nhổ chốt an toàn của lựu đạn, chờ một lát, kế đó hắn định ném nó vào góc.

Trương Thanh Sơn đoán sau khi bị trúng hai phát thì sức chiến đấu của tên kia chắc chắn sẽ giảm mạnh. Nếu hắn không có lựu đạn, thì lúc này hắn nên cầm súng lao vào góc tường và liều mạng với tên kia. Nhưng hiện tại hắn có lựu đạn, thì biện pháp an toàn hơn sẽ là ném nó vào. Dù sao, nếu hắn mà lao vào góc để công thì cũng sẽ có nguy cơ bị tên kia bắn trúng.

Ngay khi Trương Thanh Sơn chuẩn bị ném lựu đạn vào góc, thì nghe thấy hai tiếng súng lục vang lên. Hắn lập tức đoán được có thể là do cô gái bị thương lúc nãy bắn, vì thế hắn cuống quýt ném quả lựu đạn ra hướng khác.

Hắn không dám ném nó sang phía bên kia vách tường. Hắn đoán tên kia sẽ không thể nào đi xa, nên nếu hắn ném lựu đạn qua, nó sẽ nổ chết được tên kia, nhưng đồng thời quả lựu đạn này cũng ảnh hưởng đến cô gái kia.

Hắn có thể phản ứng nhanh như thế đều là dựa vào kinh nghiệm thực chiến của hắn. Nếu đổi lại là một người khác, chỉ cần có một chút do dự sẽ phải tiếp tục ném về phía trước nhưng cố để lựu đạn văng xa hơn, chứ không thể nào kịp thời gian để ném qua hướng khác như hắn được. Dù sao thời gian kể từ lúc kích hoạt đến lúc nổ của lựu đạn chỉ có năm giây, mà trước đó để điều chỉnh lực ném hắn cũng đã tiêu tốn mất một chút thời gian rồi.

Đột nhiên phải thay đổi phương hướng ném cũng khiến cho Trương Thanh Sơn đổ mồ hôi hột. Ngay khi lựu đạn bay ra khỏi tay, hắn lập tức nghe được tiếng súng trường của tên địch ở hướng bên kia, thế là hắn vội vàng chạy qua. Lúc này tên địch đang ngồi dựa lưng vào vách tường, giơ súng lên để ngắm về phía hắn một cách khó khăn. Trương Thanh Sơn vội vàng giương súng, nổ súng, cô gái bên kia cũng cầm súng bắn tên địch.

Mục tiêu một phát này của hắn là ngực tên địch, bị bắn trúng ngực, súng trên tay tên địch lập tức rơi ra. Cô gái kia không bắn tiếp nữa.

Trương Thanh Sơn bước nhanh đến gần tên địch, rút thanh phi đao từ trên bụng hắn ta ra, sau đó lại đâm thêm một dao để chắc chắn tên này đã chết.

Theo như mấy vết thương trên người của tên này, ngoại trừ hắn bắn trúng hai phát thì cô gái kia cũng bắn trúng một phát vào bụng trái của hắn ta.

Sau khi xử lý xong mấy tên địch còn lại, Trương Thanh Sơn lập tức chạy xuống thêm một đoạn nhìn xem có tên địch nào nữa hay không. Đến khi xác nhận là không có tên nào nữa, thì hắn mới đi đến chỗ cô gái bị thương, đỡ cô gái đứng dậy.

Lúc này cô gái cũng đã cất súng, đối với Trương Thanh Sơn cảm kích nói:

- Cảm ơn anh, em tên là Lâm Tĩnh.

Trương Thanh Sơn cười cười:

- Tôi tên là Trương Thanh Sơn.

Còn cô gái tên là Vương Thúy lúc này cũng đang chạy về phía này, còn cách hai người khoảng trăm mét.

Trương Thanh Sơn nhìn thấy vết thương trên đùi của Lâm Tĩnh, từ nãy đến giờ nó cũng chảy không ít máu, vì thế quan tâm hỏi:

- Viên đạn vẫn nằm bên trong phải không?

Lâm Tĩnh đỏ mặt gật đầu.

Trương Thanh Sơn hỏi lại:

- Đã băng bó miệng vết thương lại chưa? Phải nhanh chóng cầm máu.

Mặt Lâm Tĩnh vẫn đỏ chót:

- Chưa, chưa băng bó.

Trương Thanh Sơn lập tức đi qua, kiếm một cỗ thi thể còn khá sạch sẽ của bọn địch. Sau đó hắn cởi áo của tên này ra, phủi phủi chút bụi bặm ở phía trên, rồi đi qua nói với Lâm Tĩnh:

- Trước tiên cứ dùng cái này bịt miệng vết thương lại đi đã, sau đó tôi sẽ cắt cho cô một sợi dây vải để buộc.

Mặt Lâm Tĩnh lại càng đỏ hơn, cô ta có chút khó xử nói:

- Không.. Không phải, vết thường không phải ở trên đùi.

Vừa nghe Trương Thanh Sơn lập tức hiểu được, hắn lập tức gấp chiếc áo khoác lại thành một khối hình vuông, sau đó nói với Lâm Tĩnh:

- Trước tiên cô dùng cái này đè miệng vết thương, tôi sẽ kiếm cho cô thứ gì đó để buộc.

Lúc này Lâm Tĩnh cũng đã có thể tự đứng lên được, cô cầm lấy chiếc áo mà hắn đưa cho, rồi đặt nó vào vết thương ở trên eo. Trương Thanh Sơn lập tức đi đến và cởi một chiếc quần dài của tên địch. Lúc này Vương Thúy cũng đã chạy đến nơi. Thấy hắn đang cởi quần của tên địch nên vội vàng chạy lại hỗ trợ gỡ thắt lưng giùm hắn. Sau khi cởi xong, hắn lấy từ trên người của tên này một chiếc lưỡi lê, cắt ống quần ra thành mấy mảnh vải.

Tiêp đó với sự giúp đỡ của hắn cùng Vương Thúy, hai người dùng mảnh vải quấn vài vòng quanh mông và eo của Lâm Tĩnh, giúp cô ta cố định chiếc áo ở miệng vết thương trên eo.

Trương Thanh Sơn cũng biết hiện tại cũng không phải là lúc nói chuyện phiếm, hắn nói với hai cô gái:

- Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, trước tiên hãyi tìm một chỗ an toàn đã rồi nói sau.

Hai cô gái gật đầu đồng ý với ý kiến của hắn.

Trương Thanh Sơn tiếp tục nói:

- Tôi đi thu thập một ít đạn và vài hộp thức ăn của mấy tên kia. Nếu các cô không có nhiều thì cũng nên nhặt một ít.

Nhìn thấy cả hai cô gái đều chuẩn bị đứng lên để đi nhặt, hắn lập tức nói Lâm Tĩnh:

- Trên người cô có vết thương, nên trước hết cứ ngồi yên ở đó, đừng cử động.

Lúc nãy Trương Thanh Sơn đã cởi bỏ áo khoác trên thi thể của tên địch khiến cho ba hộp đạn rơi trên mặt đất. Ba hộp đạn này gồm hai hộp nhỏ và một hộp lớn, tổng cộng là 120 viên đạn. Vừa rồi hắn cũng đã kiểm tra qua, ba hộp đạn đều còn đầy đủ, hiện tại hắn trực tiếp cầm ba hộp đạn nhét vào dây lưng đeo trang bịss.

Lúc trước trên người hắn cũng đã nhặt hai hộp đạn, là hai hộp đạn nhỏ, mỗi hộp đựng được tối đa 30 viên. Lúc nãy hắn chỉ lấy có năm viên đạn từ trong hai hộp đạn này để nạp đạn cho súng. Việc kế tiếp của hắn là nhét thêm ba hộp đạn mới nhặt vào đai lung. Vậy là tổng cộng hắn có năm hộp đạn.

Mà sau khi nhét năm hộp đạn vào, đai lưng của hắn vẫn còn trống khá nhiều chỗ. Nhưng hắn không có ý định nhặt thêm hộp đạn, nếu nhét quá nhiều sẽ khiến eo của hắn bị vướng víu, ảnh hưởng rất nhiều đến hành động của hắn.

Trương Thanh Sơn nhắc nhở Vương Thúy nhặt hộp đạn sau đó cất giống như cách của hắn, đồng thời lấy ra năm viên đạn nạp vào súng. Sau đó hắn nhặt thêm bốn khỏa lựu đạn.

Kế đó hắn lấy thêm một cặp lồng và ấm đun nước của quân đội, mang nó ở trên người. Bên trong cặp lồng hắn đã nhét đầy lương khô của quân địch, ấm đun nước cũng mang đầy nước.

Nếu không phải hắn đang lo lắng sẽ gặp quân địch, nên hắn cần phải đủ nhanh nhẹn để ứng phó với mọi tình huống, thì hắn muốn mang hết toàn bộ cặp lồng và ấm đun nước của mấy tên kia luôn. Mang mấy thứ này về đại bộ đội, mấy chiến hữu của hắn cũng cần dùng.

Sau khi biết hai cô gái đã có đủ thực phẩm cho hai ngày, Trương Thanh Sơn lại để cho Vương Thúy mang thêm 120 viên đạn, một chiếc cặp lồng nhét đầy lương khô, hai ấm đun nước chứa đầy nước, một khẩu súng trường cùng một chiếc lưỡi lê.

Khẩu súng trường cùng với lưỡi lê nặng 4.1 kg, một viên đạn nặng 21.1 gam. Mỗi quả lựu đạn là 0.454 kg, vì để tránh cho Vương Thúy mang quá nặng khiến hành động không tiện, nên hắn không để cho cô ta mang lựu đạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.