Truyền Thừa Cùng Tiến Hoá

Chương 6: Chương 6: Đường núi gồ Ghề




Dịch: NhịGiaBro

Mấy ngày hôm nay, mỗi ngày hắn đều vào diễn đàn đọc comment của người khác, bình luận về bài viết của mình. Sau hôm đăng bài một ngày thì cũng bắt đầu có người comment, có người nói hắn là nói xạo, làm như vậy để lấy lòng mọi người; Còn có nhiều người đoán là hắn đang dùng internet để thổ lộ tình cảm với Triệu Thải; Còn có người comment nói hắn cùng với Triệu Thải đã xảy ra chuyện gì đó, yêu cầu hắn kể ra. Còn về nội dung trong giấc mơ được hắn viết ra thì không có một comment nào nhắc tới cả, dù là thể hiện sự hoài nghi cũng không có.

Nhưng mặc kệ là commnet cái gì, thì vẫn có có rất nhiều người chú ý đến bài viết, chú ý xem việc này có thể xảy ra hay không. Có rất nhiều người comment: “ Có ai có bạn là người học ở lớp “ máy nén số 81” không vậy, hỏi giúp người ta một tý, để xem có Triệu Thải hay không, cũng cho trò hề này có một cái kết hoàn mỹ chút.”

Mặc dù mấy ngày qua cũng không có tin tức gì về Triệu Thải, nhưng Triệu Tinh vẫn rất vừa lòng vì có nhiều người comment, ít ra thì cũng có người chú ý đến bài đăng, dần dần chắc chắn sẽ có nhiều người biết đến chuyện này hơn, diều này chứng minh việc viết bài, đăng lên trang web của hắn khá là đúng đắn.

Đối với comment của những người khác, thi thoảng hắn vẫn comment trả lời, đầu tiên là để cho mọi người thấy mình vẫn chú ý đến bài viết của mình, sau đó là nhằm tăng độ sôi nổi của bài viết.

Mấy ngày hôm nay, có một điều làm cho Triệu Tinh hứng thú, đó là trong đầu hắn nhiều thêm một phần trí nhớ, đó là đoạn trí nhớ của Triệu Tinh ở dị giới. Hiện tại, lúc nào cũng có thể nhớ lại đoạn trí nhớ này giống như đây vốn dĩ là những điều mà chính bản thân hắn đã trải qua vậy.

Điều này làm cho hắn cảm thấy rất là thú vị.

Sau đó, vào tối thứ sáu rạng sáng ngày thứ bảy, Triệu Tinh lại may mắn tiến vào giấc mơ của mình.

......

Tiễn Gia Câu đứng lên khỏi mặt đất, vừa lấy tay phủi đất còn dính trên quần áo của mình, vừa kiểm tra xem mình ngã có bị thương hay không. Sau khi biết mình không có bị thương, quần áo cũng không có bị rách, hắn mới bắt đầu đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh.

Hiện tại hắn đang đứng ở cái khe núi, cái sườn của khe núi cũng không có cao lắm, leo lên bờ sườn của cái khe liền có thể nhìn thấy một khu đất bằng phẳng ở phía trước, nhưng sau đó lại là những dãy núi nhấp nhô, bờ bên kia của khe núi lại là vách đá cheo leo, không có cách nào để leo lên được.

Nhưng điều làm cho Tiễn Gia Câu kỳ quái ở đây là hắn nhớ hắn đang đi bộ theo đường mòn đi lên núi, lại không biết chuyện gì xảy ra, hắn không ngờ lại rơi vào khe núi.

Tiễn Gia Câu chú ý thấy phía trước hắn có một đoạn dốc, cao khoảng 7, 8 mét gì đó, độ dốc đại khái là khoảng 60, 70 độ. ở vị trí hiện tại của hắn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, thế nhưng hắn cũng không thể hiểu là mình có thể ngã ở chỗ nào để rơi vào đây được, thật sự là kỳ quái.

Bởi vì khu vực phía trước có rất nhiều khe suối cùng sườn dốc, làm cho mặt đất nhấp nhô không có bằng phẳng, khoảng cách từ chỗ cái khe này đến đoạn đường ở bên kia cũng khá là xa, trước mắt muốn đến đó hắn phải leo lên một cái sườn dốc, tuy nhiên cũng khá là dễ leo vì nó cũng không có cao lắm.

Mặt đất xung quanh cơ bản là được tạo thành từ đất sét, bên trên chỉ có lưa thưa vài cây cỏ dại cùng với mấy bụi cây nhỏ. Tiễn Gia Câu cũng không có suy nghĩ là vì sao mình lại ngã ở đây, vì có nghĩ thế nào cũng không thể nhớ nổi, thế là hắn đành phải từ bỏ. Phải loay hoay một lúc thì hắn mới trèo qua những sườn dốc này để đi đến đỉnh của sườn núi, Ở trên đỉnh sườn núi nhìn ra xung quanh, hắn thấy một con đường quanh co dọc theo ngọn núi.

Năm nay Tiễn Gia Câu đã 17 tuổi rồi, là học sinh cấp ba, nhà bà ngoại hắn ở Lý Gia Thôn nằm ngay tại chân núi. Hiện tại được nghỉ đông cho nên hắn chạy tới nhà bà ngoại chơi vài ngày. Sáng hôm nay, hắn không có việc gì làm cho nên định lên núi chơi, trước mắt hắn là đường đi xuống núi.

Sau khi bò lên đỉnh sườn núi được một lúc, hắn cẩn thận sờ sờ đầu mình, kiểm tra xem có bị thương hay không, nhưng mà hắn cũng không có cảm giác được là đầu mình bị thương, cũng không có cảm giác không thoải mái nào hết. Hắn thử nhớ lại một số chuyện hôm qua thì thấy vẫn không có vấn đề gì, mình vẫn nhớ rõ ràng, điều này chứng minh hắn cũng không có mất trí nhớ.

Nhưng hắn lại có một cảm giác khá kỳ quái, Là đoạn đường trước mắt hiện tại có chút xa lạ, không giống với đoạn đường hồi sáng hắn đã đi qua. Hơn nữa hắn có chút không thể hiểu nổi, mọi vật trước mắt hắn hắn đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, mà hắn đang đi bộ trên đường, làm sao có thể rơi vào khe núi thì hắn vẫn có chút mơ hồ.

Vì vậy, hắn thấy trí nhớ của mình bị thiếu thứ gì đó mà hắn cũng không có rõ ràng lắm, điều này làm cho hắn có chút phiền não.

Nhìn kỹ lại xung quanh một chút, hắn cũng không có tìm thấy vị trí mà mình có thể rơi xuống khe núi được, vì thế hắn đành dọc theo đường núi đi xuống chân núi, dù sao cũng đã gần trưa rồi, hắn phải chạy về nhà bà ngoại ăn cơm nữa.

Càng tiếp tục đi xuống núi, hắn càng cảm thấy khung cảnh ven đường khác xa so với trí nhớ của mình, hắn có cảm giác xa lạ, giống như chưa từng đi qua vậy. Không phải lúc sáng hắn mới đi lên bằng con đường này hay sao, hắn có chút hoài nghi đầu có mình có chút rối loạn khi bị ngã vào khe núi rồi, đến nỗi con đường mình mới đi qua lúc sáng mà giờ cũng không còn nhớ.

Nhưng mà chũng chỉ có con đường này để đi xuống núi, cho nên hắn yên tâm không lo bị lạc đường.

Cũng tại lúc này, trong khi hắn vãn còn đang rối rắm, bước từng bước đi xuống núi. Đột nhiên ở đoạn rẽ ở phía trước hắn nghe thấy tiếng kêu cứu của con gái:

- Cứu với.

Cách hắn khoảng 10 mét ở phía trước đoạn đường bị quẹo vào, tiếng kêu cứu là từ chỗ đó truyền đến, thế là hắn nhanh chân chạy về phía trước.

Phía trước con đường là một đoạn cua khá là nguy nghiểm, lúc chạy đến đây, hắn liền thấy ở phía trước, có một cô gái đang nằm dưới đất, trên người vẫn còn nguyên vẹn, thế nhưng chiếc quần bông đã cởi đến đầu gối, lộ ra một cặp đùi bóng loáng. Ở phía trước của cô gái, có một người đàn ông đang cố cởi chiếc quần của cô, hiện tại gã cũng đã nhìn thấy Tiễn Gia Câu.

Thấy cảnh như vậy, Tiễn Gia Câu không thể không tức giận liền hét lên một câu:

- Dừng tay.

Sau đó chạy nhanh về phía gã đàn ông.

Gã đàn ông liền kéo quần lên, lui về sau một chút, sau đó cài lại thắt lưng, quay người nhặt một cái lưỡi liềm lên.

Ở trên mặt đất cạnh Tiễn Gia Câu có hai bó củi, một cái liềm, cùng với một cây gậy gỗ. Còn ở cạnh gã đàn ông kia có mỗi một cái lưỡi liềm cùng với một bó củi mà thôi.

Sắp chạy gần đến nơi, hắn thấy đối phương cầm cái liềm lên, thế là hắn liền nhặt cây gậy gỗ lên, sau đó từng bước từng bước chậm rãi đi đến gần gã đàn ông kia.

Gã đàn ông nhìn có vẻ cũng đã ngoài 30 tuổi, nhìn bề ngoài gã cao hơn Tiễn Gia Câu một cái đầu, gã cao cở 1 mét 8, so với Tiễn Gia Câu thì có vẻ cường tráng hơn.

Sau khi thấy Tiễn Gia Câu chỉ có một người, hơn nữa chỉ là một đứa con nít, hắn có chút gan dạ, không hề lùi lại phía sau nữa, mà cầm lưỡi liềm, hùng hổ:

- Tiểu tử ngươi muốn làm cái gì? còn không cút đi.

Tiễn Gia Câu khinh thường nói:

- Ta thấy ngươi đang làm việc xấu, đang chuẩn bị bắt ngươi lại.

Gã đàn ông có chút do dự:

- Ta làm chuyện xấu gì? Đó là vợ của ta.

Vừa nghe lời gã nói, Tiễn Gia Câu cũng có chút ngạc nhiên, cảm giác mình đang làm trò cười cho thiên hạ, đang lo lắng làm gì cho bớt xấu hổ, thì lại thấy thái độ của gã cũng không có được tự nhiên. Lại nghĩ đến hành động trước đây của gã, Tiễn Gia Câu thản nhiên:

- Chỉ có quỷ mới đi tin lời nói của ngươi, nếu cô ấy là vợ của ngươi, thì trước tiên ngươi phải che cho cô ấy mới phải.

Lúc bấy giờ cô gái kia vẫn còn năm trên mặt đất, mới mở miệng:

- Ta không phải là vợ của hắn.

Lúc nãy cô bị gã đàn ông kia đánh nên bị hôn mê, đến tận bây giờ mới lấy lại được chút tinh thần, đem quần của mình kéo lên.

Nghe được lời nói của cô gái, Tiễn Gia Câu liền an tâm, cầm gậy tiến đến chuẩn bị bắt lại gã đàn ông kia, đồng thời để phô trương thanh thế, hắn còn nói:

- Vứt lưỡi liềm xuống, đầu hàng đi.

Hôm nay, gã đi lấy củi, lại gặp cô gái đi lấy củi về ở chỗ này, nhìn xung quanh lại không có ai hết, cho nên gã cảm thấy đây là cơ hội trời ban, nên gã nghĩ đến việc cưỡng hiếp cô gái. Cô gái này cũng ở cùng thôn với gã. thế nhưng mà gia cảnh nhà cô lại không được tốt, cô chỉ có một thân một mình, không có địa vị gì trong thôn cả.

Lúc ấy gã đã tính đến hai loại khả năng có thể xảy ra: Một là cô gái này cam chịu, không dám tiết lộ chuyện này ra. Khả năng còn lại là, cô gái này đi kiện hắn, thì lúc đó gã có thể chối bỏ, không chịu thừa nhận, chuyện xảy ra giữa hai người, lấy trình độ khoa học hiện tại không có khả năng điều tra ra được kết quả. Hơn nữa hắn thấy mình là người có địa vị trong thôn, cô gái chắc gì đã kiện thắng được gã.

Thế nhưng gã cũng không thể nào ngờ được, chuyện được nửa đường lại xuất hiện một thằng nhãi, chẳng những phá huỷ chuyện tốt của gã, còn làm cho gã xấu hổ không biết phải làm gì. Hiện tại lại nhìn thấy hắn còn dám ngang nhiên muốn mình đầu hàng, gã thẹn quá thành giận cho nên không thèm để ý đến lời nói của hắn, gã nghĩ, trước đánh cho tiểu tử này một trận sau đó thản nhiên đi về thôn, sau khi về thôn rồi, thì mình cũng không phải lo lắng tiểu tử này quấy rối nữa.

Dù sao thì không có ai tin lời cô gái nói cả, mà gã cùng tiểu tử kia đều là người ngoài cuộc, chỉ cần gã nhận gã có đánh tiểu tử kia một chút là được rồi, còn lại đều bảo là “ vu khống“.

Mà sở dĩ gã có thể đánh thắng hắn, đều là vì gã thấy thân thể gã to lớn hơn, mà đối thử của gã cũng chỉ là đứa con nít, cho nên còn không đáng để gã lo lắng về chuyện này.

Nhưng gã lại không hề biết, lúc 10 tuổi Tiễn Gia Câu đã bái sư phụ, sư phụ hắn là một gã quyền sư, hiện tại hắn đã học được một bộ quyền thuật cùng với côn pháp.(PS/ lão tác bắt đầu buff cho main rồi đấy_))). Điều duy nhất làm cho Tiễn Gia Câu có chút tiếc nuối là bình thường chỉ tập luyện cùng các sư huynh sư đệ mà thôi, còn không có cơ hội đánh nhau thật sừ với người khác cho nên hiện tại đối với hắn là một cơ hội “ ngàn năm có một” như thế này, hắn tất nhiên là mong chờ mình có thể phát huy được một chút sở học của bản thân.

Cho nên nhìn thấy đối phương cường tráng hơn hắn, ngoài ra còn cầm vũ khí nhưng hắn cũng không thèm để ý. Hắn vẫn đang chuẩn bị để trừng trị đối phương. Hơn nữa hắn cũng đang mong đối phương sẽ cầm vũ khí, như vậy hắn có thể cầm gậy để đánh đối phương mà không sợ thẹn với lòng mình.

Gã đàn ông nhìn thấy đối phương cầm côn đi lại gần mình, đồng thời còn dám bảo mình đầu hàng, liền nổi giận, dùng tay phải cầm liềm chém về phía đối phương, còn tay trái làm động tác muốn chộp cây gậy của đối phương.

Tiễn Gia Câu trực tiếp đập cho đối phương một gậy vào chân phải, làm cho đối thủ phải lảo đảo, thiếu tý nữa thì ngã sấp mặt. Tiễn Gia Câu lại hét lên một câu:

- Đầu hàng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.