CHƯƠNG 581: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN
“Thật là một đôi hoa tỷ muội xinh đẹp!”
Một câu nói quen thuộc như oan hồn bất tán đột nhiên lọt vào tai Du Tiểu Mặc, nhất là ba chữ đằng sau, rõ ràng mới thoát khỏi cách đây không lâu mà, sao lại chạy tới trước mặt họ một cách thần kỳ đến dễ sợ vậy hả, có khi lại là một đôi hoa tỷ muội khác cũng nên?
Du Tiểu Mặc an ủi mình.
Có điều khi hắn tận mắt thấy cái bản mặt của Mạc Tuyết và Mạc Phỉ, rốt cục Du Tiểu Mặc cũng hiểu trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp như thế đấy.
Ở phía trước cách một trăm mét, Ngưu Từ Dương và hai tỷ muội Mạc Tuyết đang bị một nhóm người vây quanh, xét theo hành vi và cách ăn mặc của nhóm người này, hẳn là cường đạo Động Vực.
“Sao bọn họ lại chạy tới trước mặt chúng ta rồi?”
Du Tiểu Mặc không nhịn được quay sang hỏi Lăng Tiêu, cho dù chạy hết sức cũng không thể thoáng cái đã tới trước mặt họ chứ.
“Đại khái là dùng phương pháp nào đó.” Chuyện này Lăng Tiêu không đoán chính xác được, mỗi người đều có một vài thủ đoạn bí mật, có lẽ bọn họ có thứ gì đó có thể tiến hành di chuyển trong cự ly ngắn.
Du Tiểu Mặc gật đầu cái hiểu cái không, cơ mà hình như đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân thế này đấy, nhưng đáng tiếc là hắn không muốn cứu, đúng là cơ hội khó gặp mà!
Du Tiểu Mặc lấy mấy trái linh quả trong không gian ra đưa cho Lăng Tiêu, “Chúng ta vừa xem vừa ăn trái cây đi.”
Lăng Tiêu nhận lấy linh quả, hỏi: “Không phải muốn đi tìm mắt phải của Bạch Hổ sao?”
Du Tiểu Mặc thản nhiên đáp: “Không cần nóng nảy, dù sao trừ cũng ta cũng có ai biết nơi ấy đâu, vụ anh hùng cứu mỹ nhân này em mới gặp lần đầu nè, phải xem cho kỹ chớ.”
Nói xong, bắt đầu cắn trái cây rôm rốp.
Phía trước, ba người kia cũng mới gặp phải cường đạo Động Vực không lâu, mặc dù ba người cảm thấy thật bất ngờ, nhưng trên mặt hoàn toàn không có vẻ hoảng hốt, nhất là hai tỷ muội này, sắc mặt bình tĩnh như thể đám cường đạo xung quanh đều là nam nhân ái mộ các nàng không bằng.
“Xấu quá, cút ngay ra khỏi tầm mắt của bản tiểu thư, nếu không các ngươi sẽ biết tay ta đấy!” Mạc Tuyết mở miệng trước, vẻ mặt ngạo mạn lãnh diễm, ánh mắt nhìn cường đạo toàn vẻ chán ghét.
Mạc Tuyết cực kỳ chú trọng về vấn đề thẩm mỹ, trong mắt nàng, nam nhân mà xấu thì toàn là thứ bẩn thỉu, mà mấy thứ bẩn thỉu nên cút cho xa, còn tiêu chuẩn xấu ấy hả, các bạn có thể tham khảo Du Tiểu Mặc thanh tú khả ái đằng kia.
Về phần Mạc Phỉ, mặc dù nàng không có yêu cầu bắt buộc đối với ngoại hình như Mạc Tuyết, nhưng nhiều năm được tỷ tỷ ảnh hưởng như mưa dầm thấm đất, yêu cầu về ngoại hình của Mạc Phỉ cũng tăng nhanh như tên lửa, ví dụ như Ngưu Từ Dương, thực ra có thể miễn cưỡng coi hắn là trai đẹp, nhưng trong mắt hai tỷ muội này chỉ là bình thường thôi.
Nam nhân có tướng mạo bình thường ấy hả, hai người thoải mái nô dịch họ như chuyện đương nhiên, trong lòng còn cảm thấy đó là vinh hạnh của Ngưu Từ Dương nữa.
Loại nữ nhân thế này rất khủng khiếp, bản lĩnh gây phiền toái của các nàng cũng có quan hệ trực tiếp với sự bắt bẻ với vẻ bề ngoài. Ngưu Từ Dương tự làm tự chịu thôi, ai bảo hắn thích loại nữ nhân cực phẩm như Mạc Tuyết chứ.
“Lão đại, tiểu nương này lì lợm nóng tính quá cơ!”
Một đám cường đạo nghe thấy Mạc Tuyết nói xong liền bật cười ha hả, an toàn của bản thân còn khó đảm bảo mà dám nói chúng biến, đúng là không biết sống chết!
Một gã đàn ông râu ria xồm xoàm đưa tay vuốt râu, cười *** đãng: “Không sao không sao, lão tử thích nhất loại nữ nhân mạnh mẽ như thế này đấy, lúc lên giường mới đủ thoải mái!”
Đám thuộc hạ lập tức lộ ra vẻ mặt *** đãng, nhao nhao cười lớn.
Mạc Tuyết tức giận tới nỗi mặt tối sầm lại, ngực phập phồng kịch liệt, làm đám cường đạo thấy mà thèm thuồng quá chừng, trong lòng rục rịch.
“Một đám bẩn thỉu không biết sống chết, còn dám nói năng lỗ mạng với tỷ tỷ của ta, các ngươi không biết chúng ta là ai sao, nói ra thì các ngươi sợ chết khiếp cho mà xem!” Mạc Phỉ lập tức nhảy ra, mặc dù là sinh đôi, nhưng thân hình Mạc Phỉ không đầy đặn như Mạc Tuyết, thoạt nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng trong mắt đám cường đạo lại rất hoạt bát đáng yêu.
“Lão tử vẫn chưa thử chơi sinh đôi bao giờ!” Gã thủ lĩnh nhìn thấy Mạc Phỉ, ánh mắt lập tức sáng lên, “Tiểu nương, nàng nói xem, các nàng là ai nào?”
Mạc Phỉ bị câu đầu của gã làm cho tức tới nỗi hai má đỏ bừng, nghe tới câu sau mới hung hãn nói: “Nghe cho kỹ, bản cô nương chính là nhị tiểu thư Mạc Phỉ của bộ lạc Cổ Mã, tù trưởng vĩ đại Mạc Mã chính là cha ta.”
“Ối cha, hóa ra là nhị tiểu thư, thật là thất kính thất kính, tiểu nhân có mắt như mù rồi nè.” Gã thủ lĩnh bày ra vẻ mặt như giật mình tỉnh ngộ.
“Biết rõ là tốt rồi, bây giờ các ngươi tự vả một trăm cái cho bản tiểu thư, sau đó cút đi thật xa, bản tiểu thư nhìn các ngươi rất chướng mắt.” Mạc Phỉ thấy gã a dua nịnh hót rất vừa tai.
Mạc Tuyết cũng lạnh lùng liếc nhìn đám cường đạo.
Gã thủ lĩnh đột nhiên hừ lạnh một tiếng, lập tức thu hồi vẻ mặt lúc nãy, “Cho ngươi mặt mũi mà còn coi mình là nhị tiểu thư thật, các huynh đệ, lên cho ta, bắt hai tiểu nương này lại, đợi sau khi lão tử hưởng xong sẽ đến phần các ngươi, còn nam, giết!”
Đám thuộc hạ hưng phấn hô to, lập tức xông về phía Mạc Tuyết và Mạc Phỉ, từ sau khi bọn chúng trở thành cường đạo Động Vực, đã lâu lắm rồi không gặp được loại nữ nhân chất lượng thượng đẳng thế này.
Ngưu Từ Dương quá sợ hãi, không ngờ bọn chúng nói động thủ là động thủ ngay, đang định xông tới, gã thủ lĩnh đã chặn trước mặt hắn.
“Tiểu tử, thực lực không tệ, đáng tiếc là gặp phải lão tử.”
Gã đã sớm nhìn ra tu vi của Ngưu Từ Dương, chỉ thấp hơn gã đúng một sao, mặc dù chênh lệch không lớn, nhưng vẫn chưa phải đối thủ của gã.
Ngưu Từ Dương lập tức đề phòng.
Đúng lúc này, giọng nói hổn hển vì giận dữ của Mạc Tuyết đột nhiên vang lên, “Ngưu Từ Dương, ngươi còn đứng ngây ra đấy làm gì, không mau tới cứu ta.”
Thực lực của Mạc Tuyết chỉ có Đế cảnh ba sao, thực ra cũng tàm tạm, nhưng đám cường đạo tên nào cũng có tu vi xấp xỉ nàng, có lẽ đánh một chọi một sẽ bất phân thắng bại, nhưng một đánh hai thì không còn đường lui rồi.
Lúc này mới đấu mà Mạc Tuyết đã rơi vào yếu thế.
Ngưu Từ Dương sốt ruột tới nỗi mắt đỏ ngầu, hắn muốn xông qua cứu Mạc Tuyết, nhưng gã thủ lĩnh đột nhiên tấn công, chiêu nào cũng trí mạng, làm hắn không có thời gian rảnh tay.
Tình huống của Mạc Phỉ còn thảm hơn Mạc Tuyết, thực lực của nàng vốn yếu hơn Mạc Tuyết, thoáng cái đã bị bắt được, hai gã cường đạo cười *** đãng tay thì giở trò, tiểu cô nương sợ tới mức nước mắt sắp rơi, không ngừng kêu tỷ tỷ cứu nàng.
Mạc Tuyết làm gì có năng lực để cứu Mạc Phỉ, bản thân nàng ta đã khó bảo toàn, nghe thấy tiếng muội muội kêu cứu chợt mất tập trung, nhoáng cái đã bị một gã cường đạo tóm cổ, cả khuôn mặt xinh đẹp đều đỏ bừng.
“Lão đại, bắt được rồi.”
Tên cường đạo kia hưng phấn hô lớn.
Ngưu Từ Dương thấy Mạc Tuyết đã rơi vào tay chúng, trong lòng rối bời, khó tránh khỏi sai lầm, không cẩn thận bị gã thủ lĩnh đánh trúng vào ngực, thổ huyết ngã văng ra ngoài, suýt nữa thì lục phủ ngũ tạng đã lệch vị trí.
“Phế vật vô dụng mà cũng muốn làm anh hùng, cẩu hùng còn tạm được.” Gã thủ lĩnh hừ lạnh một tiếng, sau đó đi về phía Mạc Tuyết mới bị bắt, đến giờ phút này thì cô nàng cũng biết sợ hãi.
“Đến cùng thì các ngươi muốn làm gì, nếu cha ta biết, cha sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.” Mạc Tuyết tức giận quát lớn, nhưng thân thể đã run lên vì sợ hãi.
Phải biết, gã thủ lĩnh chưa bao giờ nghe lọt mấy câu đe dọa của nàng, cũng chẳng quan tâm là thật hay giả, dù sao cũng đắc tội rồi, đã làm thì làm cho trót, hơn nữa có thể nếm thử tư vị đại tiểu thư và nhị tiểu thư của bộ lạc Cổ Mã cũng đáng lắm.
Gã thủ lĩnh nhe răng cười, đưa tay tấn công bộ ngực của Mạc Tuyết, xoẹt một cái, y phục trước ngực bị xé trách, lộ ra cái yếm màu hồng nhạt và hai cái bánh bao trắng được miêu tả rất sinh động sau làn yếm mỏng manh.
Mạc Tuyết hét rầm trời, sắp ngất đi luôn rồi.
“Súc sinh!”
Mắt Ngưu Từ Dương vằn vện tơ máu, như một con trâu điên.
Ma chưởng của gã thủ lĩnh lại vươn về phía cái yếm của Mạc Tuyết, Mạc Tuyết sắp ngất tới nơi, nhưng ngay lúc ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, một hạt trái cây bất ngờ đánh trúng vào tay gã, lực không nhỏ, chỉ đập một cái mà toàn bộ tay gã đã tê rần.
“LÀ AI?”
Gã thủ lĩnh ôm tay khiếp sợ nhìn về phía hạt trái cây bắn tới, gã không hề nhận ra sự hiện diện của người này, chẳng lẽ thực lực của đối phương còn cao hơn gã?
Tu vi của gã là Thần cảnh hai sao, đủ để người phía ngoài mời gã ở lại làm khách quý, nhưng gã chỉ muốn ở trong Động Vực này làm mưa làm gió, một là vì nơi này tự tại hơn những chỗ khác nhiều, gian *** cướp bóc cũng không có ai quản, hơn nữa với thực lực này, ít ai có thể làm đối thủ của gã.
“Em làm gì thế?”
Lăng Tiêu cầm linh quả đã bị gặm một nửa, nhìn về phía hai tay trống trơn của Du Tiểu Mặc, bất ngờ nhướn mày.
Du Tiểu Mặc chột dạ vuốt mũi, “Mặc dù em không thích hai người kia, nhưng ban ngày ban mặt mà cường bạo phụ nữ thì bỉ ổi quá.”
Lăng Tiêu đột nhiên nở một nụ cười thâm sâu khó đoán.
Bên ngoài, gã thủ lĩnh không nhận được câu trả lời, đang định bảo thuộc hạ đi xem xét, đột nhiên lại có một đội ngũ nữa xuất hiện, bọn họ không phải là cường đạo, mà là một đội thám hiểm mười người, sau khi phát hiện ra tình huống này liền lao tới ngay.
“Là cường đạo Động Vực, mọi người nhanh lên.”