CHƯƠNG 587: ẢO TRẬN
“Dẫn đi em xem kịch vui, muốn không?”
Hai người vừa về đến phòng, Lăng Tiêu bỗng nhiên nói một câu rất kỳ quái, muốn không cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, sự thật là không đợi Du Tiểu Mặc gật đầu y đã mang theo bạn nhỏ còn đang mơ hồ kia đi xem kịch vui rồi.
Diễn viên của màn kịch này là Mạc Tuyết, Mạc Phỉ và hai thị nữ của Hạ Âm.
Sau khi hai thị nữ kia dẫn các nàng rời khỏi thị trấn nhỏ liền đi thẳng vào một khu rừng rậm, cả khu rừng không những không thấy một bóng người, mà ngay cả con yêu thú cũng không có, đúng là nơi tuyệt vời để giết người chôn xác.
Mạc Tuyết và Mạc Phỉ hoàn toàn không phát hiện ra sự kì lạ, thậm chí Mạc Phỉ còn đang trù ẻo mắng mỏ những người dám đắc tội với mình, trong đó có cả Hạ Âm, làm cho Du Tiểu Mặc mở mang tầm mắt ghê cơ.
Thời điểm ở khách sạn, chính tai Du Tiểu Mặc nghe thấy Mạc Phỉ dùng giọng điệu ngọt ngào cỡ nào để gọi Hạ Âm, bây giờ là lợi dụng xong liền trở mặt hả?
Nhưng ngay sau đó, hắn đã biết Lăng Tiêu dẫn hắn tới xem kịch vui gì rồi.
Hai thị nữ đột nhiên dừng bước, một trước một sau cản đường của hai tỷ muội nọ, ánh mắt lạnh băng như nhìn người chết, sát khí lan tràn.
“Thánh nữ bảo các ngươi đưa chúng ta về bộ lạc, các ngươi muốn làm gì đấy?”
Mạc Phỉ có ngu đến mấy cũng cảm giác được sát khí này, nhưng đại khái là vì cảm thấy hai thị nữ không dám giết mình, cho nên vẻ mặt hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. Mạc Tuyết cầm chặt tay Mạc Phỉ, dù sao nàng cũng là tỷ tỷ, sau khi gặp phải đả kích luân phiên, Mạc Tuyết đã bớt ngây thơ hơn trước, nàng thấy được, hai thị nữ này thật sự có sát ý.
“Tỷ tỷ đừng lo, chúng không dám động thủ với chúng ta đâu.” Mạc Phỉ cho rằng Mạc Tuyết đang tức giận.
Hai thị nữ rút kiếm trong tay ra.
Mạc Phỉ cả giận nói: “Các ngươi không muốn sống nữa à, dám vi phạm mệnh lệnh của thánh nữ, nếu bị cha ta biết, ta nhất định sẽ làm cho các ngươi bị trừng trị vì dám đắc tội thánh nữ.”
“Mệnh lệnh của thánh nữ?” Thị nữ Tiểu Thu cười lạnh, “Mệnh lệnh của thánh nữ giao cho chúng ta chính là giết chết tỷ muội các ngươi.”
“Tiểu Thu, đừng nói nhảm với hai ả, lập tức giải quyết cho nhanh, tránh đêm dài lắm mộng.” Một thị nữ khác lập tức giơ kiếm đâm về phía Mạc Phỉ, chiêu nào cũng chí mạng.
Đứng xa xa nhìn cảnh tượng này, Du Tiểu Mặc kinh ngạc tới nỗi há hốc miệng, “Tình huống gì thế này?”
Lăng Tiêu giúp hắn khép miệng lại, lơ đễnh cười nói: “Em vẫn chưa nhìn ra sao, ả thánh nữ kia muốn giết Mạc Tuyết và Mạc Phỉ, sau đó giá họa cho chúng ta, rất nhiều người đều biết chúng ta có ân oán với hai tỷ muội Mạc Tuyết, mấy ả vừa chết, đương nhiên bộ lạc Cổ Mã cũng sẽ nghi ngờ chúng ta.”
“Nhưng mà chúng ta và thánh nữ không thù không oán, sao ả lại giá họa cho chúng ta?” Du Tiểu Mặc buồn phiền, nữ nhân ở nơi này đúng là người trước còn lợi hại hơn người sau.
“Ta nghĩ, quan hệ giữa ả và Mạc Mã không tốt lắm, chuyện chúng ta kết oán với Mạc Tuyết chính là một cơ hội dành cho ả, cho nên đối tượng của ả không phải là chúng ta, mà là Mạc Mã.” Lăng Tiêu nhếch miệng, cười tới nỗi thâm sâu khó dò.
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, “Sao anh lại biết thánh nữ muốn giết hai tỷ muội Mạc Tuyết?”
Lăng Tiêu tự tin nói: “Ngay lúc ở khách sạn, ả cho rằng mình che giấu rất khá, nhưng ta nhìn ra được ả đã có sát ý với hai tỷ muội này từ lâu. Lại thêm mấy sự việc sau đó, không khó đoán.”
Du Tiểu Mặc nhìn y một lát, quyết định không thèm khen ngợi y nữa.
“Nếu anh đã sớm biết, thế mục đích anh dẫn em tới đây là để nhìn hai tỷ muội kia bị giết hả?” Mới sáng sớm đã xem cảnh máu tanh như vậy, có phải nên suy nghĩ tới tâm trạng của hắn một chút không? Mặc dù hắn đã quen với máu me rồi, nhưng loại chuyện này nếu có thể tránh, hắn vẫn rất vui lòng.
“Đương nhiên là không phải, em cho rằng kẻ nào cũng có thể giá họa cho ta sao?”
Ngoài dự liệu, Lăng Tiêu phủ nhận.
Du Tiểu Mặc khiếp sợ, “Chẳng lẽ anh muốn cứu hai người kia?”
Lăng Tiêu tức giận gõ đầu hắn, “Cái đầu này của em suốt ngày suy nghĩ gì thế hả, ta có nói muốn cứu chúng sao?”
“Vậy anh có ý gì?” Du Tiểu Mặc ủy khuất ôm đầu.
“Nếu họ đã muốn giá họa tội danh cho chúng ta, chẳng thà dứt khoát một chút, biến tội danh thành thật.” Khuôn mặt Lăng Tiêu nở nụ cười tà ác chuẩn bị làm chuyện xấu.
Du Tiểu Mặc há to mồm.
Phía trước, trận chiến của bốn nữ nhân đã gần đến hồi kết.
Mặc dù Mạc Tuyết bị thương nhưng cũng chỉ là hủy dung mà thôi, thực lực không giảm, có điều thực lực của hai người không bằng hai thị nữ, không lâu sau đã rơi vào yếu thế.
Mắt thấy không chống đỡ nổi nữa, Mạc Tuyết đột nhiên lấy ra một vật.
Hai thị nữ vừa nhìn thấy thứ này, lập tức lộ ra biểu lộ hoảng hốt, họ đã quên mất Mạc Tuyết và Mạc Phỉ là con gái của Mạc Mã, chắc chắn trên người sẽ có pháp bảo giúp bảo vệ tính mạng, nếu để hai ả đào tẩu rồi kể lại sự việc cho Mạc Mã, kế hoạch của thánh nữ sẽ hỏng bét mất.
Mạc Tuyết nở nụ cười dữ tợn, khăn che mặt đã rơi trong lúc đánh nhau, cả khuôn mặt kinh khủng dị thường, thời điểm Tiểu Thu xông tới, nàng lập tức khởi động pháp bảo. Pháp bảo là món đồ cha nàng đã mời người chế tác để cho các nàng trốn chạy lúc nguy hiểm, dùng năng lượng không gian để thuấn di trong phạm vi ngắn. Sở dĩ lúc trước chạy tới trước mặt Du Tiểu Mặc cũng là nhờ món pháp bảo này.
“Tỷ tỷ, chờ muội một chút!”
Mạc Phỉ thấy tỷ tỷ khởi động pháp bảo, vội vội vàng vàng chạy tới, Tiểu Thu lập tức cản Mạc Phỉ lại, thừa dịp lúc Mạc Phỉ hoảng loạn liền đâm nàng một nhát.
Mạc Tuyết dùng vẻ mặt áy náy nhìn muội muội, âm thầm nói câu xin lỗi, dù sao một người bỏ chạy được vẫn hơn là cả hai cùng chết ở chỗ này, đợi sau khi nàng trốn về bộ lạc Cổ Mã, nàng nhất định sẽ bảo phụ thân báo thù thay muội muội, sau đó Mạc Tuyết để năng lượng không gian tràn ra khỏi pháp bảo bao quanh mình.
Thị nữ nói một tiếng không ổn, đang định bất chấp mà lao tới, chuyện bất ngờ lại xảy ra.
Năng lượng không gian bao quanh Mạc Tuyết đột nhiên quay cuồng kịch liệt, như thể từ mỹ nhân dịu dàng biến thành quái vật hung ác, Mạc Tuyết bị bao vây trong đó lĩnh trọn cơn giận dữ từ năng lượng không gian.
“A A A!!!”
Năng lượng không gian cuồng bạo cắt vào da thịt của Mạc Tuyết, máu tươi phun tung tóe ra bên ngoài, không đến một phút, cả người Mạc Tuyết đã biến thành một thứ be bét máu, yếu ớt đối mặt với năng lượng không gian rồi bị cắt như một khối đậu hũ, một nửa cánh tay, chân, một nửa cái đầu, vân vân, hình ảnh cực kỳ khủng bố.
Tất cả mọi người sợ tới ngơ ngác.
Mạc Phỉ còn đang phẫn nộ vì tỷ tỷ bỏ chạy một mình liền ghê tởm nôn mửa.
Khi năng lượng không gian cuồng bạo biến mất, Mạc Tuyết đã chết tới nỗi không thể chết thêm lần nữa, người đã từng có thân phận được người người hâm mộ như nàng, lúc này lại hóa thành một đống máu thịt.
Đờ đẫn năm giây, Tiểu Thu lập tức tỉnh táo lại, giơ kiếm lên đâm thẳng vào Mạc Phỉ đang nôn ọe đằng kia, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng phải cảm tạ ông trời đã đứng về phía thánh nữ.
Sau khi giết chết Mạc Phỉ, Tiểu Thu che giấu một số vết thương trên người Mạc Phỉ, sau đó lại tạo một vài vết thương trên người mình, thoạt nhìn có vẻ như từng liều mạng đánh nhau với ai đó, lúc này mới chạy về thị trấn nhỏ.
Du Tiểu Mặc đã phun hết đồ ăn buổi sáng.
Sáng nay hắn ăn hai chén đậu hũ, giờ khắc này ngẫm lại mới thấy thật quá hợp với tình hình luôn, thành công làm hắn ghê tởm muốn chết.
Lăng Tiêu ôm Du Tiểu Mặc về khách sạn, còn xấu xa gọi cho hắn một chén đậu hũ, từ nay về sau, chỉ cần Du Tiểu Mặc vừa nhìn thấy đậu hũ là sẽ buồn nôn như mang thai ấy.
Tại một khách sạn khác, Hạ Âm đã biết được tình huống lúc đó, đối với cái chết của Mạc Tuyết, dù là Hạ Âm cũng không thể tưởng tượng được người ra tay lại là Lăng Tiêu, chỉ cho rằng pháp bảo bất ngờ xảy ra trục trặc tạo thành chuyện ngoài ý muốn. Nhưng vì để cho sự kiện bị tấn công càng thật hơn, Hạ Âm để Tiểu Thu giả chết, hóa thân thành một thị nữ khác, sau đó mới phái người mang tin tức về bộ lạc Cổ Mã.
Mạc Mã đã mấy vạn tuổi, Mạc Tuyết và Mạc Phỉ là hai đứa con gái lão có lúc tuổi già, Mạc Mã không có con trai, cho nên dù hai đứa con gái đều có vấn đề rất lớn về phẩm hạnh, Mạc Mã vẫn rất yêu thương cặp sinh đôi này, nếu như lão biết cả hai người đã chết hết, tất nhiên sẽ giận dữ.
Buổi chiều, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu chuẩn bị trở lại Động Vực.
Lần này bọn hắn đã cẩn thận che giấu hành tung, hơn nữa còn đi thẳng tới hẻm núi lớn màu đen kia, sau khi tìm một vòng quanh phía bắc, vẫn không phát hiện mục tiêu.
Lúc này, Du Tiểu Mặc xác định mắt phải của Bạch Hổ thực sự nằm dưới hẻm núi này.
Chuẩn bị một chút, hai người liền nhảy xuống hẻm núi.
Hẻm núi này dài khoảng hai ngàn mét, rộng hai đến ba trăm mét, sâu không thấy đáy, bởi vì gió mạnh và sương mù màu đen lượn lờ khắp hẻm núi, xuống chút nữa còn có năng lượng không gian đang tàn sát khắp nơi, vì vậy mà rất ít người biết đến cùng hẻm núi khổng lồ này sâu bao nhiêu.
Du Tiểu Mặc tựa vào vai Lăng Tiêu, nếu không phải vì nơi này đã bị phát hiện, thực ra hắn vẫn hy vọng vết thương của Lăng Tiêu khỏi hẳn rồi mới xuống.
Xung quanh hai người được bao bọc bởi một lớp màng làm bằng lửa, nhanh chóng lao xuống như một điểm sáng kì lạ.
Đi xuống khoảng hai ba ngàn mét, Du Tiểu Mặc mới phát hiện bọn họ đã gần tới đáy rồi, bởi vì năng lượng không gian đã biến mất, cảnh vật chuyển biến thành một thế giới trống rỗng, trời xanh mây trắng, gió thổi nhẹ thật dễ dịu, đang lừa gạt trẻ lên ba đó hả?
Du Tiểu Mặc bỗng cảm giác chỉ số thông minh của bọn hắn bị coi thường.
“Quả nhiên ở đây có người, vậy mà bày ra ảo trận lớn thế này để hoan nghênh chúng ta.” Lăng Tiêu cảm khái.
Du Tiểu Mặc giận dữ nói: “Đúng rồi, hắn cho chúng ta là nhược trí hả, còn tưởng chúng ta không nhận ra, đần độn!”
“Không!”
“Cái gì?”
“Em phải ta không phải.”
“…”