CHƯƠNG 114: CHẶN GIẾT
Sau khi ăn cơm xong, Du Tiểu Mặc cùng Lăng Tiêu rời khỏi Thất Tinh Lâu, chưởng quầy và tiểu nhị dùng vẻ mặt phức tạp đưa mắt nhìn bọn hắn đi mất, chỉ là sau khi hai người rời khỏi không bao lâu, mấy bóng người ẩn núp chỗ tối cũng lặng lẽ đi theo.
Hai người cũng không vội rời khỏi thành Hồn Cực, mà còn tới Đan Tâm phường, ngày hôm qua cũng đã hẹn với lão giả ở Đan Tâm Phường rồi, hôm nay sẽ tới lấy linh thảo và hạt giống.
Đan Tâm phường và Thất Tinh lâu nằm trên cùng một con phố, hai người đi không bao lâu đã tới.
Con đường trước Đan Tâm phường vẫn rất nhiều người qua lại, cũng vì thanh danh của Đan Tâm phường ở thành Hồn Cực rất tốt, bởi vậy nên cửa ra vào luôn bị dòng người lui tới chen chúc, ầm ỹ còn hơn cả họp chợ, từ xa đã nghe được tiếng ồn ào truyền tới.
Du Tiểu Mặc đứng ở cách đó không xa, nhìn xem dòng người chen chúc ở cửa, trên trán nhỏ một giọt mồ hôi lạnh.
Lăng Tiêu ngược lại rất dứt khoát, đi thẳng vào dòng người đang chen lấn xô đẩy kia, thời điểm y tới gần, một hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra, vốn dòng người đang dồn đống lại ở cửa đột nhiên giống như đang bị một sức mạnh nào đó đẩy ra, đột nhiên chia làm hai nhóm rồi bị đẩy sang hai bên, sau đó Lăng Tiêu liền nghênh ngang đi vào bên trong, chẳng thèm để ý tới đám người chửi bậy không ngừng kia.
Du Tiểu Mặc nhìn mà trợn tròn mắt, vội vàng chạy theo.
Vào được bên trong Đan Tâm phường, tiếng ồn ào kia rốt cục cũng nhỏ dần xuống, lỗ tai cũng ngừng vang lên mấy tiếng ong ong khó chịu.
Hai người đi vào trong, vị thị nữ ngày hôm qua tiếp đãi hai người lập tức ân cần đi tới, có vẻ đã sớm đứng ở đó chờ họ, cũng không nhiều lời khách sáo, trực tiếp dẫn hai người đến lầu hai, mà ở lầu hai vị lão giả mặc đạo bào màu đen kia cũng đã đợi bọn họ từ lâu, vừa nhìn thấy hai người lập tức lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
“Hai vị tiên sinh rốt cuộc đã tới, lão phu đã đợi các ngươi khá lâu rồi.”
Lão giả vừa nhìn hai người vừa cười nói vui vẻ, sau một lát, dặn dò thị nữ đem hạt giống linh thảo đã chuẩn bị sẵn ra, mỗi loại hạt giống đều được đựng trong một cái túi nhỏ, loại túi này có rất nhiều màu, bên ngoài thậm chí còn ghi cả tên hạt giống, để phân biệt từng loại.
“Đây là linh thảo hạt giống mà hai vị muốn mua, toàn bộ đều ở bên trong, có thể kiểm tra lại một chút.” Lão giả đưa túi trữ vật cho Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc nhận lấy túi trữ vật mà lão giả đưa cho hắn, sau khi kiểm tra kĩ, ba loại hạt giống linh thảo mà hôm qua hắn hỏi đều được đặt ở bên trong, tổng cộng là hai trăm bảy mươi năm cái túi nhỏ, còn hạt giống trong đó, hắn không có kiểm tra, dù sao hắn tin tưởng Đan Tâm phường cũng không dám bớt xén của mình, trừ phi bọn họ không muốn giữ danh tiếng nữa.
Lăng Tiêu thấy hắn không có ý kiến gì, mới nói với lão giả: “ Tổng cộng là bao nhiêu kim tệ?”
Lão giả vừa cười vừa nói, “Bởi vì hai vị có một tấm thẻ khách quý cấp hai, cho nên có thể nhận được ưu đãi giảm 10% của Đan Tâm Phường, vốn là 880 vạn, sau khi giảm 10% thì còn 792 vạn.”
So dự tính bớt được 88 vạn, lão đầu ở phòng đấu giá quả nhiên không nói ngoa, ai sở hữu thẻ khách quý có thể nhận được giảm giá, sau đó, Du Tiểu Mặc liền cười híp mắt rồi thanh toán.
Đưa mắt nhìn bóng lưng hai người đi khuất, khuôn mặt mỉm cười của lão giả trong thoáng chốc trở nên thật nghiêm túc.
Một một người mặc áo bào màu xám đi ra từ bên trong, toàn thân gã đều bị áo bào che khuất, chỉ lộ ra một góc mặt, áo bào dường như cũng có khả năng cản trở người khác dò xét thực lực của người mặc, gã vừa đi tới, thái độ của lão giả lập tức trở nên cung kính.
“Thành chủ!”
“Người được phái đi hôm qua, đã tra được thân phận của bọn hắn chưa?” Bên dưới áo bào, một đôi mắt âm trầm phát ra ánh mắt lạnh như băng, chỉ nhìn một cái cũng làm cho ta người phát run.
“Vẫn chưa tra được, hai người này giống như là tự nhiên xuất hiện, không tra được một chút tin tức nào liên quan tới bọn họ, thuộc hạ hoài nghi, có khả năng bọn chúng đã dịch dung.” Lão giả chắp tay cung kính nói.
“Dịch dung? Nếu là người có thân thế cao, cần gì phải dịch dung, nhưng mà như vậy cũng tốt, bọn hắn dịch dung ngược lại còn trợ giúp kế hoạch của chúng ta, nếu tương lai có người đến tra, cũng không tra ra được chúng ta.” Gã phát ra tiếng cười trầm thấp, biểu hiện ra tâm tình vô cùng sung sướng của gã lúc này, giống như món đồ mà gã muốn đã tới trong tầm tay rồi.
Lão giả cũng mỉm cười, “Thành chủ, vậy hiện tại thuộc hạ liền phái người đi chặn đường bọn chúng?”
“Không vội.” Người mặc áo bào xám kia nhỏ giọng nói, “Số người có cùng mục đích với chúng ta không ít, chắc hẳn ba thế lực lớn đều cảm thấy rất hứng thú đối với linh dịch cùng trứng yêu thú kia, đợi bọn hắn ra tay trước, thời điểm đánh tới cả hai bên đều đuối sức, chúng ta ra tay cũng chưa muộn.”
Lão giả do dự một chút, nhíu mày nói: “Thành chủ, thực lực của người nam nhân kia có thực sự lợi hại như ngài nói không, ngay cả ba thế lực lớn đều không đối phó được y?”
Người mặc áo bào xám đi lại vài bước, sau một lát mới dùng vẻ mặt trang nghiêm đáp lại: “Người nam nhân kia rất mạnh, theo như ta vừa mới dò xét, thực lực của y cũng không thấp hơn Tinh Cảnh, huống hồ người này dám trắng trợn mang bảo bối ra trao đổi, chắc hẳn rất có tự tin với thực lực của mình, chỉ là thiếu niên bên cạnh y lại chẳng có chút võ lực nào, có thể lợi dụng điểm này.”
“Thuộc hạ đã rõ!” Lão giả lập tức hiểu ý của thành chủ, vì đạt được mục đích, đương nhiên phải cần dùng tới thủ đoạn âm hiểm rồi.
Ngay lúc hai người còn cho rằng mình hành động không thể chê vào đâu được, lại không biết rằng sự tồn tại của người mặc áo bào xám đã bị Lăng Tiêu phát hiện ngay từ thời điểm bước vào Đan Tâm phường, tuy nhiên áo bào trên người gã có thể cản trở khí tức, nhưng mọi thứ không phải là tuyệt đối.
Sau khi phát giác được sự tồn tại của gã, ngay từ đầu Lăng Tiêu còn tưởng rằng đối phương đang nhằm vào minh, nhưng sau khi quan sát, y lại phát hiện, ánh mắt gã thường xuyên rơi vào trên người Du Tiểu Mặc.
“Lăng sư huynh, tiếp theo chúng ta phải trở về phái Thiên Tâm rồi sao?”
Sau khi rời khỏi Đan Tâm phường, Du Tiểu Mặc mới nghĩ tới nhiệm vụ của lần xuống núi này đều đã hoàn thành, lúc này mới để ý bọn họ đã đi bốn ngày rồi, hai ngày đấu giá hội, hai ngày đi đường, nhưng mà cứ nghĩ tới hai ngày đi đường vất vả kia, Du Tiểu Mặc cảm thấy chán nản, cái cảm giác “xe lắc” đó đến bây giờ hắn vẫn không thể quên được.
“Ừm, cũng phải trở về rồi.” Lăng Tiêu gật đầu.
“Vậy, lần này chúng ta cũng phải ngồi Liệt Hỏa mã mà về sao?” Du Tiểu Mặc thận trọng hỏi, trên mặt có chút xoắn xuýt.
Lăng Tiêu nhìn nhìn khuôn mặt chù ụ của hắn, khóe miệng cong cong, nói: “Không, lần này sẽ không ngồi Liệt Hỏa mã nữa, chúng ta đổi dùng một loại phương thức khác đi, đợi sau khi ra khỏi thành Hồn Cực ngươi sẽ biết.”
Câu nói sau cùng dứt khoát ngăn cản ý định muốn hỏi xem là loại phương thức gì của Du Tiểu Mặc.
Vì vậy, Lăng Tiêu mang theo Du Tiểu Mặc không biết rõ tình hình nguy hiểm hiện tại, vừa dạo phố vừa quay về Thất Tinh Lâu, lần đi dạo này cũng đi hết hơn một canh giờ, mặt trời đều đã xuống núi, mà trong lúc này Du Tiểu Mặc lại mua thêm một đống đồ lớn.
Mặc dù đã mua không ít hạt giống linh thảo trung cấp ở Đan Tâm Phường, nhưng mà Du Tiểu Mặc vẫn cảm thấy quá ít, hơn nữa linh thảo càng cao cấp thì càng nhiều chủng loại, ví dụ như linh thảo cấp sáu, hắn mua được từ Đan Tâm phường một trăm hai mươi mốt loại hạt giống, nhưng trên thực tế cũng không chỉ có mỗi ngần ấy, có một vài loại có thể còn chưa được phát hiện, cũng có một vài loại là do Đan Tâm phường không thu mua được.
Chỉ là ngay cả Đan Tâm phường cũng không có, thì những cửa hàng linh thảo khác chưa chắc đã có, cho nên Du Tiểu Mặc cũng chỉ mua thêm được một ít hạt giống linh thảo cấp bốn, cấp năm và cấp sáu thì khá hiếm.
Cùng ngày, bọn họ nghỉ lại thêm một đêm tại Thất Tinh Lâu.
Ngày hôm sau, lúc trời vừa hửng sáng, trong nhiều ánh mắt soi mói từ một nơi bí mật gần đó, Lăng Tiêu cùng Du Tiểu Mặc một trước một sau rời khỏi Thất Tinh Lâu.
Lúc này, hai người cũng không tiếp tục dạo phố nữa, mà là tiến thẳng về phía hướng cửa thành, sau nửa canh giờ, bọn họ mới tới cửa thành, binh lính thủ thành không còn là hai người lúc trước, hơn nữa còn đổi thành hai gã tu luyện giả có khí tức khá mạnh mẽ, dường như hai người này cũng nhận ra bọn họ, chỉ nhìn một cái liền cho đi.
Ra khỏi cửa thành, Lăng Tiêu lập tức gọi Liệt Hỏa mã tới, trong tiếng vó ngựa hối hả, Liệt Hỏa mã chở hai người chạy ngày càng xa thành Hồn Cực, không đến nửa canh giờ đã tới bình nguyên, bình nguyên lúc này vẫn mênh mông một màu xanh, trong không khí còn lượn lờ một lớp sương mù màu trắng.
Ngay tại thời điểm Liệt Hỏa mã chạy vào biên giới của bình nguyên màu xanh, trong sương mù mờ mịt đột nhiên lóe ra ba bóng người màu đen, xếp thành một hình tam giác ngăn cản tất cả đường đi của Liệt Hỏa mã.
Liệt Hỏa mã ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng đầy bất mãn, sau đó mới dừng lại, chỉ là xe ngựa đã dừng lại một lúc vẫn không thấy người bên trong đi ra.
Bầu không khí im lặng bao phủ, sau một lát ba bóng đen lập tức xông về phía xe ngựa, khí thế cuồng bạo này giống như cũng muốn nghiền nát cả không khí xung quanh, vũ khí cũng lập tức hiện ra trong tay, ánh sáng lóe lên từ mấy đao lạnh đến thấu xương đánh thẳng vào xe ngựa, tuy chiếc xe ngựa này rất quý giá, nhưng cũng không chịu được một kích của ba cường giả Nguyệt cảnh, ầm một tiếng liền nổ tung, mảnh vụn văng ra bốn phía.
Cùng lúc đó, một bóng trắng bay ra từ trên xe ngựa, thẳng tắp hạ xuống trên đất bằng.
Bóng trắng chính là Lăng Tiêu , còn Du Tiểu Mặc, hắn lúc này đang bị y kẹp ở… dưới nách.
Sau khi hạ xuống, Lăng Tiêu buông Du Tiểu Mặc ra, không hề chần chừ một giây, lập tức hóa thành một mũi tên nhọn tấn công về phía ba gã áo đen, tốc độ nhanh đến mức đối phương căn bản không kịp phản ứng, hai ngon lửa màu đỏ phóng ra từ thân thể y, trong chớp mắt đã chui vào cơ thể hai ai gã áo đen đứng hai bên, cả hai còn không kịp giãy giụa, chỉ kêu lên một thảm thiết sau đó ngã xuống đất tắt thở.
Về phần gã còn lại, bị tử trạng của hai tên đồng bọn dọa cho cực kỳ hoảng sợ, đao trong tay còn không kịp giơ lên, Lăng Tiêu đã tiến tới trước mặt gã, đánh ra một chưởng, lập tức đánh bay đầu gã, máu tươi và óc bắn tung tóe xung quanh…
Lúc Lăng Tiêu ngừng lại chậm rãi quay người, đã thấy trên cổ Du Tiểu Mặc đang có thêm một thanh đao.