Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 423: Chương 423: Đại Thúc




CHƯƠNG 422: ĐẠI THÚC

“Cho nên rất có thể cấp bậc của em còn cao hơn lục phẩm, nhưng bởi vì em lỡ bỏ tay ra, vị Thanh trưởng lão kia không có ý định cho em kiểm tra lần nữa, vì vậy sự việc cứ bị bỏ mặc như thế hả?”

Trên đường trở về, Lăng Tiêu nghe Du Tiểu Mặc kể lại toàn bộ quá trình, biểu lộ khá bình tĩnh.

“Đúng rồi đó!” Du Tiểu Mặc quan sát nét mặt y, ngay cả lông mày cũng chẳng thèm động đậy luôn, buồn phiền dễ sợ, ngay cả bản thân hắn thấy sự việc xảy ra thế này rất bất ngờ, sao y lại không có phản ứng chớ?

Lăng Tiêu chú ý tới vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn, “Em muốn nói gì?”

Du Tiểu Mặc cười khan một tiếng, “Anh không thấy chuyện này rất kịch tính sao?”

Lăng Tiêu nhìn hắn thật sâu, “Có gì mà bất ngờ, nếu đặt trên người em, thì dù sự việc có kịch tính đến mấy cũng trở thành bình thường.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Sau đó, Du Tiểu Mặc nói cho y biết buổi chiều phải tới Tiêu Dao Viện để tham gia bài thi thứ ba, cho nên bọn họ chỉ có hai canh giờ rảnh rỗi, bởi vì thời gian quá ngắn, hai người đi thẳng về khách sạn.

Du Tiểu Mặc còn định ôm Lăng Tiêu ngủ một giấc, nhưng không ngờ buổi sáng hắn mới nhớ tới Ngân Qua, Hùng Tiếu đã phái người tới, đồng thời còn mang tin tức của Ngân Qua và Triển Vũ Hiên tới.

Hóa ra Ngân Qua và Triển Vũ Hiên đã không còn ở Nam Lục, bọn họ vừa quay về đại lục Thông Thiên không được bao lâu, đã bị phụ thân Cửu Đầu Xà Hoàng của Ngân Qua triệu về.

Đại khái là Ngân Qua muốn mượn sức của phụ thân để cứu Phong Trì Vân, cho nên hưởng ứng lời triệu hoán của phụ thân để trở về Tây Cảnh, không ngờ lại bị phụ thân nhốt lại, cấm đi cứu Phong Trì Vân.

Về điểm này, chủ yếu là do Ngân Qua tính sai.

Số lượng cả tộc Cửu Đầu Xà Hoàng còn ít ỏi hơn cả Tứ Linh nữa, cộng thêm Ngân Qua cũng không nhiều hơn ba, cho nên đối với tộc Cửu Đầu Xà Hoàng mà nói, sinh sôi nảy nở là chuyện quan trọng nhất.

Trong tình hình thế này, làm sao Cửu Đầu Xà Hoàng có thể để Ngân Qua đi dấn thân vào chỗ chết.

Gia tộc Xích Huyết là quái vật khổng lồ, dù tộc Cửu Đầu Xà Hoàng có lợi hại đến mấy cũng không thể địch nổi cả gia tộc Xích Huyết, sơ ý một chút là mất một tộc nhân ngay, hơn nữa Phong Trì Vân còn là một nam nhân.

Cửu Đầu Xà Hoàng biết rõ bản tính của con trai, thấy con mình lại để ý một người nam nhân như vậy, liền ngửi được mùi không tầm thường ngay, lập tức từ chối thỉnh cầu của Ngân Qua, đồng thời sợ y sẽ đi khiêu khích gia tộc Xích Huyết, vì vậy nhốt y lại.

Đây mới gọi là kịch tính nè!

Du Tiểu Mặc không ngờ được bên phía Ngân Qua lại xảy ra chuyện như thế.

Xem ra, nếu muốn cứu Phong Trì Vân thì việc đầu tiên Ngân Qua phải làm đó là trốn khỏi vòng kiểm soát của phụ thân, còn phải trở nên mạnh hơn nữa, bởi vì với thực lực của Ngân Qua hiện nay thì khó mà cứu nổi ai, hơn nữa trong chốc lát cũng không thể cứu người được.

Về phần Triển Vũ Hiên, hắn không bị Cửu Đầu Xà Hoàng nhốt lại, nhưng bây giờ hắn đang nghĩ cách cứu Ngân Qua ra, Triển Vũ Hiên biết được Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đang tìm họ, liền bảo Hùng Tiếu chuyển lời lại là không cần quan tâm tới họ đâu.

Du Tiểu Mặc đồng tình với Ngân Qua một chút, nhưng hắn cũng có thể hiểu cho cách làm của Cửu Đầu Xà Hoàng.

“Triển Vũ Hiên đã nói không cần lo cho họ, sau này em không cần nghe tin tức của bọn họ nữa, việc em cần làm bây giờ là an tâm chờ bài thi thứ ba, kì thi của Tiêu Dao Viện chỉ có ba cửa ải đúng không?” Lăng Tiêu nói ra.

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Đúng là chỉ có ba, nhưng hai cửa trước quá dễ, em nghĩ cửa thứ ba mới khó nè, rất có thể sẽ đào thải hết bảy tám phần.”

“Bảy tám phần? Ta thấy không chỉ có vậy đâu!” Lăng Tiêu vuốt vuốt cái cằm trơn bóng cười thích thú.

“Là sao?” Du Tiểu Mặc thấy y cười gian trá như vậy, có chút tò mò.

“Rất có thể cửa thứ ba có phương pháp khác, nếu không thì sao có thể loại bỏ nhiều người như vậy được, trừ khi có liên quan tới số cửa phải qua.” Lăng Tiêu nói.

Du Tiểu Mặc suy nghĩ một lát, vẫn không hiểu.

Lấp đầy bụng, chợp mắt một lát, hai canh giờ đã trôi qua rất nhanh.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã tới Tiêu Dao Viện từ sớm, lần này không đợi bọn họ đi vào, Đàm Trạch đang đợi hắn ở bên ngoài đã nhìn thấy ngay, Đàm Trạch thấy Du Tiểu Mặc liền cao hứng đi tới.

“Du huynh đệ, cuối cùng thì ngươi cũng tới, ta đang đợi ngươi.”

“Đợi ta, vì sao?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi.

Đàm Trạch giải thích: “Là thế này, Tiêu Dao Viện quyết định để các ngươi thi riêng, các trưởng lão bảo ta đưa ngươi tới.”

Du Tiểu Mặc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn liếc nhìn Lăng Tiêu, đột nhiên nói: “Xin hỏi có thể dẫn theo người vào không?”

Đàm Trạch lúng túng.

Du Tiểu Mặc nhìn sắc mặt của hắn, “Không được sao?” Sau đó nhíu mày.

Đàm Trạch thấy thế, cắn răng, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, “Thôi được rồi, nhưng không thể nói chuyện, nếu không sẽ bị đuổi ra đó.”

Du Tiểu Mặc vui vẻ, “Ngươi yên tâm, hắn sẽ ngậm kín miệng mà.”

Lăng Tiêu: “…”

Địa điểm làm bài thi thứ ba không phải là hội trường mà bọn họ đã tới hôm qua, Đàm Trạch dẫn hai người đi qua một quảng đường rất dài, mãi tới khi dòng người qua lại càng ngày càng thưa thớt, mới dừng trước một tòa nhà màu đen.

Bên ngoài tòa nhà có hai người đứng canh gác, Đàm Trạch lên tiếng chào hỏi với họ rồi dẫn hai người vào.

Vừa bước vào, Du Tiểu Mặc liền thấy nhóm người hôm qua, kể cả đại thúc ba mươi mấy tuổi kia, hắn lúng túng phát hiện, hình như hắn là người tới cuối cùng.

Sau khi hắn tới, không khí bên trong trở nên rất vi diệu.

Tầm mắt mọi người cứ như có như không mà rơi trên người hắn, ánh mắt dò xét này làm Du Tiểu Mặc có cảm giác bị người ta phát hiện ra mình mặc quần lót màu gì á, tuy rằng hắn chỉ có mỗi quần trong.

Ý nghĩ xấu hổ này lắm hắn suýt nữa thì chết nghẹn vì nước miếng của mình.

Đàm Trạch bảo bọn họ đợi ở đây, sau đó đi rồi.

Du Tiểu Mặc bình tĩnh lờ mấy ánh mắt kia đi, kéo Lăng Tiêu vào trong góc, “Cái người mặc đồ đen, mặt lạnh lùng kia chính là Cửu Dạ, hôm qua hắn kiểm tra được ngũ phẩm, trừ em ra thì chính là người có kết quả cao nhất đó; đối hiện hắn, cái người trẻ tuổi vừa cười lên đã có hai lúm đồng tiền rất sâu ấy, hắn chính là đường ca của Kiều Vô Song – Kiều Vô Tinh, thất thải tứ phẩm…”

“Lúm đồng tiền?” Ánh mắt Lăng Tiêu lập tức rơi vào khuôn mặt Kiều Vô Tinh, quả thật là có hai cái má lúm đồng tiền.

Du Tiểu Mặc tràn đầy phấn khởi: “Có phải anh cũng thấy lúm đồng tiền của hắn rất đặc biệt không?”

Thực ra nam nhân có lúm đồng tiền cũng không phải chuyện gì lạ, nhưng lúm đồng tiền sâu như vậy xuất hiện trên mặt nam nhân, hắn mới thấy lần đầu thôi, kỳ lạ nhất là đối phương còn rất thích cười.

Lăng Tiêu nheo mắt nhìn Du Tiểu Mặc, đột nhiên thò tay véo véo mặt hắn: “Trên mặt em không có lúm đồng tiền chắc?”

Du Tiểu Mặc đẩy tay y ra, tức giận nói: “Khác nhau mà, của em có thể coi như không thấy.”

Hắn quyết định không thèm nói tới lúm đồng tiền của Kiều Vô Tinh nữa, miễn cho Lăng Tiêu lại lôi hắn vào, trong lòng hắn ấy mà, nam nhân có má lúm hoàn toàn không có khí khái nam tử.

Lăng Tiêu bước tới trước mặt hắn, đột nhiên nở một nụ cười hả hê không dễ nhận ra lắm, “Đúng là không giống, nhưng má lúm của em khá là đẹp.”

Du Tiểu Mặc bình tĩnh kéo tay y xuống, nhe răng cười với y, “Cám ơn đã khen ngợi, thời gian sắp tới, bây giờ anh không cần nói gì nữa đâu, trước khi vào em còn đáp ứng với Đàm Trạch mà.”

Lăng Tiêu đáp lại hắn bằng một nụ cười tươi rói: “Người đáp ứng hắn là em.”

Du Tiểu Mặc cứng họng, yên lặng nuốt máu vào trong, hắn quyết định, trước khi bài thi thứ ba chấm dứt sẽ không nói chuyện với Lăng Tiêu nữa.

Một lát sau, Nhan Huy đột nhiên đi tới, đi cùng còn có vị đại thúc kia, hai người đến trước mặt hắn, nhất là Nhan Huy, như thể từ hôm qua đã lập nên tình bạn thân thiết với Du Tiểu Mặc vậy đó, chào hỏi hắn rất tự nhiên.

“Du huynh, vị này chính là vị bằng hữu mà ngươi đã nói hôm qua sao?” Nhan Huy tò mò nhìn Lăng Tiêu.

Ngày hôm qua hắn có nói với Nhan Huy về chuyện của Lăng Tiêu sao?

Du Tiểu Mặc kinh ngạc, chợt nghĩ có lẽ Nhan Huy đã nghe được đối thoại giữa hắn và An Kiều, cũng không thắc mắc nữa, “Đúng thế!” Nói xong tầm mắt của hắn liền chuyển về phía đại thúc, ngươi tới đây làm chi vậy, ta và ngươi rất thân thiết sao?

Đại thúc liền khẩn trương nói: “Ta là Trình Hướng Vinh, ta đã được nghe về chuyện hôm qua rồi, ngươi rất lợi hại.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Vì sao hắn có một cảm giác bị sét đánh vậy kìa?

Ở trước mặt hắn, có một vị đại thúc đang dùng vẻ mặt sùng bái nhìn hắn, ánh mắt kia, cái cặp mắt kia…

Du Tiểu Mặc lập tức bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Ngươi cũng lợi hại lắm.”

Đại thúc nở nụ cười thật thà.

Một phút sau, sự xuất hiện của Thanh trưởng lão cứu vớt trái tim bé nhỏ đang bị sét đánh khét lẹt, Du Tiểu Mặc chưa bao giờ có cảm giác mình muốn trở thành người đầu tiên qua cửa thế này.

Tính cả hắn thì có tổng cộng mười người tham gia làm bài thi thứ ba này, tám người là những người Du Tiểu Mặc đã gặp hôm qua, hai người còn lạ rất lạ mặt, nhưng hình như là người của Ngự Thú Công Hội.

Thanh trưởng lão vừa xuất hiện đã giải thích về nội dung bài thi thứ ba cho họ, kết quả là Lăng Tiêu đã đoán trúng rồi, thực ra bài thi thứ ba không chỉ có một cửa, mà chính xác là hai, cửa thứ nhất liên quan tới cảm giác của linh hồn, tên gọi tắt —— Phỏng đoán!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.