Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 54: Chương 54: Danh Sách




CHƯƠNG 54: DANH SÁCH

“Ta nghe Triệu sư bá nói, cả tháng này ngươi không luyện đan mấy, đã có chuyện gì xảy ra sao?”

Khổng Văn thờ ơ nhìn hắn, sau đó liếc xuống chân phải, thấy cách đi của Du Tiểu Mặc không có gì kì lạ, cũng không hỏi thêm, sau đó liền hỏi han tới việc luyện đan của hắn, là một người làm sư phụ, quan tâm tới điều này cũng chuyện đương nhiên.

Du Tiểu Mặc đã sớm chuẩn bị tâm lý, bởi vì số đan hắn luyện ra tháng này ít hơn tháng trước khá nhiều, còn chưa tới một nửa.

Đừng nói Triệu sư bá sẽ nghi ngờ, ngay cả Khổng Văn là sư phụ của hắn cũng sẽ nghi ngờ, huống hồ rất có khả năng vì chuyện này nên Khổng Văn mới thu hắn làm đồ đệ.

Trong đầu đã chuẩn bị sẵn phương án, Du Tiểu Mặc rất cung kính trả lời: “Sư phụ, đoạn thời gian trước bởi vì đệ tử luyện đan quá độ, cho nên càng về sau càng thấy không đủ sức, đệ tử lo lắng nếu cứ tiếp diễn như thế thì thân thể sẽ không chịu nổi, cho nên quyết định chậm lại một chút.”

Một ngày luyện ra trăm viên linh đan không phải là chuyện thường, cho nên lúc này luyện đan ít đi, hắn cũng có cớ để nói.

Khổng Văn không hề nghi ngờ, gật đầu: “Luyện đan là việc cần phải chắc chắn, về sau nhớ lấy đừng vội vàng.”

“Đệ tử cẩn tuân lời dạy bảo của sư phụ!” Du Tiểu Mặc thành kính đáp lời.

Khổng Văn gật đầu thỏa mãn, sau đó nói hắn ngồi vào chỗ, chỗ ngồi ở đây được xếp theo bối phận, thời gian Du Tiểu Mặc nhập môn ngắn nhất, cũng là đồ đệ nhỏ nhất, cho nên được xếp ngồi ở vị trí cuối cùng.

Cũng không lâu lắm, rôt cuộc cũng thấy được nhị sư huynh Phục Tử Lâm.

Tuy nói việc để sư phụ sư bá và các sư huynh đệ đợi một mình hắn nghe có vẻ kênh kiệu, nhưng mọi người đại khái vẫn hiểu được tính cách của Phục Tử Lâm, cho nên những người có mặt ở đây không ai lộ vẻ khó chịu, ngược lại còn phản ứng như thể đã quen rồi, trong đó có cả người ưa thích nói này nói kia như Triệu Đạt Chu.

Có điều Phục Tử Lâm hoàn toàn chính xác có tư cách được mọi người đối xử như vậy, không nói tới việc hắn là đan sư cấp bốn, nghe nói lần này trở về còn mang theo thứ tốt cho sư phụ.

Du Tiểu Mặc tò mò ngó ra bên ngoài, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là một bóng người màu đen vững vàng bước chân qua cửa, ấn tượng đầu tiên về người này đó là lạnh lùng như băng.

Dung mạo của Phục Tử Lâm rất anh tuấn, ngũ quan sắc bén, mặt mày thâm thúy, sống mũi cao thẳng, hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của Du Tiểu Mặc. Hắn vốn tưởng người này sẽ là một thanh niên tuấn tú, không ngờ tới, Phục Tử Lâm càng giống như một người máy được tạo thành hình dạng loài người khía cạnh nào cũng hoàn hảo nhưng toàn thân cũng tỏa ra hơi lạnh.

Du Tiểu Mặc phát hiện, từ lúc Phục Tử Lâm xuất hiện, chỉ có đại sư huynh, sư phụ và sư bá được để ý tới một chút, còn những sư huynh đệ khác, hoàn toàn bị lờ đi.

“Sư phụ, đệ tử đã trở về!” Phục Tử Lâm chắp tay, thanh âm lạnh lùng vô cùng điềm tĩnh.

Khổng Văn cũng không chất vấn về việc hắn tới trễ, bởi vì lão biết nhị đồ đệ không phải là người ưa tới trễ, trừ phi đã có chuyện gì xảy ra, liền gật đầu để cho hắn nhập tọa.

Thấy tất cả mọi người đã tới đông đủ, Triêu Chân sư bá nhìn Khổng Văn rồi gật đầu.

“Lần này triệu tập các ngươi tới đây là vì có một chuyện quan trọng muốn nói, chắc chắn các ngưoi đã nghe nói, bên Võ Hệ chuẩn bị tổ chức giải thi đấu hàng năm, mặc dù chỉ là thi đấu học hỏi, nhưng đó cũng là một sự kiện trọng đại của phái Thiên Tâm, cho nên chưởng môn rất coi trọng giải đấu lần này, năm ngoái chúng ta đã cử Thần Nhạc, Ngũ Nghiễn và Mao Tham, năm nay cử ai đi các ngươi thương lượng một chút xem!”

Lời này vừa nói ra, Du Tiểu Mặc lập tức câm nín.

Giải thi đấu? Sao hắn chưa bao giờ nghe nói vậy, nghe tên còn có vẻ rất long trọng nha, xem ra bế quan quá lâu nên mù tịt hết về tin tức rồi.

Có điều Du Tiểu Mặc vẫn có chút nghi hoặc, giải thi đấu của Võ Hệ thì liên quan gì tới Đan Hệ chứ, lại còn phải cử người ở bên này qua!

Thấy các đồ đệ không nói lời nào, Khổng Văn lại nói: “Các ngươi cũng cần phải biết một tháng trước đã phát sinh sự kiện gặp ma nhân ở Hòa Bình trấn, tuy rằng trong phái không tra ra được có ma nhân, nhưng cũng không thể đảm bảo không có ma nhân đang ẩn núp trong phái ta, mấy ngày hôm trước ta đã cùng với mấy vị sư thúc và chưởng môn thương lượng qua rồi, về sau bât kể là thời điểm gì, Đô Phong đều phải có hai vị chủ sự trông coi, cho nên giải thi đấu lần này, các ngươi có thể đem theo nhiều người một chút, Triệu sư bá sẽ dẫn các ngươi tới.”

“Sư phụ, lần này có thể cho đệ tử đi cùng được không?” Phương Thần Nhạc đứng lên cung kính hỏi.

“Cũng được, ngoài ra con hãy chọn thêm ba sư đệ đi chung đi.” Khổng Văn suy nghĩ một lát cũng đồng ý, tuy nhiên năm ngoái đã cử đại đồ đệ đi, nhưng lần này có Phương Thần Nhạc đi Khổng Văn cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Phương Thần Nhạc với tư cách là đại sư huynh, không chỉ bối phận cao, có quyền uy, mà quan trọng hơn là hắn rất cẩn thận, gặp chuyện rất bình tĩnh, nếu có phát sinh chuyện gì có hắn đối phó sẽ tốt hơn, trong bảy đồ đệ, người làm cho Khổng Văn yên tâm nhất vẫn đại đệ tử của mình.

Mấy vị sư đệ khác cũng không có ý kiến, có thể thấy nhân duyên của Phương Thần Nhạc ở Đô Phong tốt cỡ nào.

“Năm ngoái và năm kia Phục sư đệ đã trốn hai lần rồi, lần này không thể trốn tiếp được đâu nha.” Phương Thần Nhạc mỉm cười nhìn sang Phục Tử Lâm, người kia vẫn im lặng.

Khổng Văn cũng cười ha hả nhẹ gật đầu: “Chính xác, lần này đại sư huynh của ngươi đã bổ nhiệm, Tử Lâm đừng kiếm cớ nữa.”

Phương Thần Nhạc biết rõ sư phụ sẽ không phản đối cho nên lại nói tiếp: “Năm ngoái tam sư đệ và lục sư đệ đã đi rồi, năm nay có thể cho qua, cho nên người thứ hai sẽ là Nam Cung sư muội nhé, nữ hài tử vẫn chu đáo hơn nhiều, còn một người cuối cùng… Tiểu Mặc sư đệ, là ngươi đi, không nên thường xuyên bế quan đâu, cũng phải ra ngoài nhiều một chút.”

Du Tiểu Mặc sửng sốt bị chỉ tên, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt liền gặp đúng đôi mắt cười vui vẻ của đại sư huynh.

Hắn cứ nghĩ lần này tuyệt đối cũng không có phần của mình, dù sao hắn gia nhập phái Thiên Tâm còn chưa tới hai tháng.

“Đại sư huynh, năm ngoái ta cũng không được đi mà.” Triệu Đạt Chu rốt cục bất mãn lên tiếng, hắn cứ tưởng lần này chắc chắn sẽ có phần của mình, nào ngờ cuối cùng ở đâu ra một tên Du Tiểu Mặc, cái tên tiểu sư đệ này tới giờ hắn vẫn còn không thèm chú ý, chỉ cần xem tử chất căn bản mình vẫn hơn chứ.

Phương Thần Nhạc giống như sớm biết điều này, liền nhẹ nhàng giải thích: “Ngũ sư đệ, ngươi đang ở trong thời kỳ cần đột phá, phải chuyên tâm tu luyện.”

Triệu Đạt Chu há hốc miệng cũng không nhả ra nổi một từ để phản bác, còn thấy cha hắn một chút phản ứng cũng không có, hiển nhiên là đồng ý với lời của đại sư huynh, không khỏi nản lòng, hắn còn tưởng lần này rốt cục cũng tới lượt mình, cuối cùng lại thành công dã tràng.

Du Tiểu Mặc ngồi ở cuối cũng mở to miệng, vừa thấy Triệu sư huynh kháng nghị, còn đang định nhường phần của mình lại, không ngờ đại sư huynh lại nói lý do trước.

Hắn cũng không biết đi qua bên Võ Hệ thì có gì tốt đẹp mà phải tranh giành, chỉ cảm thấy việc luyện đan để lên cấp mới là quan trọng nhất, nghĩ như vậy liền dẹp bỏ ý định trong đầu, miễn cho mình lại thành kẻ xấu.

“Tốt rồi, quyết định như vậy đi, sáng ngày kia sẽ xuất phát, các ngươi nhớ chuẩn bị kỹ một chút.”

Thấy vấn đề danh sách đã được giải quyết, Khổng Văn cũng lệnh cho mọi người giải tán.

Triệu sư bá đi tới trước mặt nhi tử, sờ sờ đầu an ủi, Triệu Chân sao có thể không biết con trai mình nghĩ gì, đơn giản là muốn tới cho vui, tu lập với mấy tiểu hỗn đản bên Võ Hệ, còn không bằng chuyên tâm luyện đan, cho nên mới không phản đối.

Mơ mơ màng màng rời khỏi Nghị Sự Đường, Du Tiểu Mặc đột nhiên thốt lên một tiếng ‘Á’, Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm đi phía trước lập tức quay đầu lại, một người nghi hoặc còn một người thì nhíu mày.

Du Tiểu Mặc cũng không để ý tới, hắn vẫn chìm trong sự thật mà mình mới nghĩ ra, tới Võ Hệ, không phải là đại biểu cho việc hắn sẽ phải gặp cái tên Lăng Tiêu kia hả? Việc này… quá khủng khiếp!

“Tiểu mặc sư đệ, làm sao thế?” Phương Thần Nhạc quan tâm đi tới.

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Phục Tử Lâm đang đứng phía sau Phương Thần Nhạc, người kia liếc hắn một cái, giống như không kiên nhẫn, Du Tiểu Mặc giật mình, vội vàng chuyển ánh mắt sang khuôn mặt hòa của đại sư huynh.

“Đại sư huynh, lần này tới Võ Hệ chúng ta phải đi mấy ngày?” Tranh thủ lúc đại sư huynh đang đứng đây, hắn quyết định hỏi rõ mấy chuyện mình không hiểu.

“Nếu như thuận lợi, thì chỉ cần năm ngày.” Phương Thần Nhạc cười vui vẻ, hắn thực sự quên mất, chỉ sợ tiểu sư đệ cái gì cũng không hiểu.

“Vậy còn không thuận lợi thì sao?” Du Tiểu Mặc theo bản năng hỏi ngược lại, năm ngày hắn đều thấy quá lâu, không thuận lợi chẳng phải sẽ lâu hơn sao?

“Việc này thì khó mà nói, nhưng mà ngươi không cần lo lắng, tối đa cũng không hơn mười ngày, dù sao Đan Hệ cũng có việc của mình, không thể ở lại quá lâu được.” Phương Thần Nhạc cảm thấy tiểu sư đệ càng nhìn càng đáng yêu, nghĩ cái gì nói cái đó, nhịn không được giơ tay xoa đầu hắn.

Du Tiểu Mặc bị xoa tới ngơ ngác luôn, mãi tới lúc người ta đi rồi hắn mới phản ứng được, hình như hắn bị coi thành tiểu hài tử rồi.

Sau khi về phòng, Du Tiểu Mặc bắt đầu tích cực nghe ngóng mấy việc liên quan tới giải đấu.

Nếu như hắn vẫn còn là Du Tiểu Mặc của một tháng trước, chắc sẽ chẳng ai thèm để ý tới hắn, nhưng từ sau khi trở thành đệ tử của Khổng Văn, người muốn nịnh bợ hắn càng ngày càng nhiều, nếu không phải thời gian này hắn luôn bế quan, mấy vị sư huynh đệ nhiều chuyện kia đã sớm kể cho hắn nghe rồi.

Cái gọi là giải thi đấu, thực ra chính là một loại tranh tài để kích lệ đệ tử cố gắng, cho nên ai cũng có thể tham gia.

Nhưng đã có thi đấu, chắc chắn sẽ có lúc bị thương, mà nội thương chỉ cần dùng đan dược là được, nhưng ngoại thương thì không phải cứ dùng linh đan là xong, cho nên vì không ảnh hưởng đến tiến độ giải đấu, sẽ cần tới đan sư bọn họ, một phần có thể trị liệu ngay, một phần còn có thể làm quen với đệ tử của Võ Hệ.

Chính sách này có thể so sánh với chính sách ngoại giao ở hiện đại, hơn nữa đối với đệ tử Đan Hệ đây là một việc không thể thiếu, bởi vì việc này ảnh hưởng trực tiếp tới con đường tương lai của các đan sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.