CHƯƠNG 63: ĐỘ DÀI TUỔI THỌ
Du Tiểu Mặc theo bản năng nhìn về phía Lăng Tiêu.
Tên này không có biểu hiện khác thường chút nào, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân, tựa như một quý công tử nhẹ nhàng, nhìn ra chỗ khác, khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật khi chứng kiến mấy vị tiểu thư khuê các bên cạnh còn xấu hổ rồi thướt tha nhìn lén Lăng Tiêu, cái bộ dáng kia hả, muốn nói có bao nhiêu ngượng ngùng thì có bấy nhiêu ngượng ngùng.
Đến bây giờ Du Tiểu Mặc vẫn không thể hiểu nổi, tại sao các em gái đều đi thích kiểu đàn ông như thế này cơ chứ.
Chu Bằng bị gọi tên liền bước lên võ đài, chiều cao 1m89 thoạt hình rất có khí thế. Thân hình cường tráng mơ hồ còn thấy từng cơ bắp, đặc biệt là cơ bắp trên cánh tay, dù đã bị che bởi một lớp quần áo nhưng vẫn phảng phất thấy sức mạnh từ nó, trên lưng là một thanh trọng kiếm nặng 500 cân (khoảng 250kg theo đơn vị mình), đây là thanh kiếm nặng nhất từ xưa tới nay trong lịch sử của phái Thiên Tâm.
Bởi vậy chỉ cần bằng điểm này cũng có thể đoán ra, Chu Bằng là một tu luyện giả tu theo hệ sức mạnh.
Vừa đi tới võ đài, Chu Bằng cũng không đợi Lăng Tiêu đi lên, mà quay về phía khán đài rồi chắp tay nói: “Không nghĩ tới trận đầu đã có thể tỉ thí với đại sư huynh, nói thật lòng, Chu Bằng rất cao hứng, dù sao số lần có thể tỉ thí với đại sư huynh cũng không nhiều, chỉ là ta tự mình hiểu lấy, bây giờ ta vẫn không thể đánh lại đại sư huynh được.”
Mọi người đều khin ngạc nhìn Chu Bằng, nói mấy lời này là có ý gì, chẳng lẽ Chu Bằng muốn bỏ cuộc sao?
Trên ghế trưởng lão, ánh mắt Khương trưởng lão lóe lên một tia tinh quang, đột nhiên trầm mặt: “Chu Bằng, mặc dù ngươi không phải là đối thủ của Lâm Tiếu, nhưng thử một lần thì làm sao, huống hồ phải thử mới biết ngươi và Lâm Tiếu chênh lệch bao nhiêu, nếu cứ mù quáng theo đuổi như vậy, việc tu luyện của ngươi sẽ bị trì trệ.”
Chu Bằng cười cười đáp lời: “Đa tạ Khương trưởng lão đã chỉ bảo, chỉ là không trùng hợp, ngày hôm qua Chu Bằng đã được đại sư huynh chỉ dạy vài câu, mấy câu kia giúp ích cho ta rất nhiều, hôm nay tu vi đã ẩn chứa dấu hiệu muốn đột phá rồi, cho nên ta chuẩn bị bế quan vài ngày.”
“Thì ra là thế, vậy ngươi liền đi xuống đi!” Khuôn mặt trầm tĩnh của chưởng môn Thang Phàm cuối cùng cũng thể hiện ra một chút vui mừng.
Chu Bằng cũng là đệ tử thân truyền của lão, từ lúc bước lên đài lão cũng đã nhìn ra dấu hiệu tu vi sắp đột phá rồi, chỉ là không ngờ trong vài ngày ngắn ngủn, tu vi của Chu Bằng đã tăng thêm một cấp, việc này làm cho lão cũng có chút kinh ngạc, hiện ngay nghe được mấy lời này, thế mới biết đây là công lao của đại đệ tử, trong nội tâm cũng yên lòng, làm sư phụ, lão hiểu rất rõ quan hệ của hai người này.
Khương trưởng lão thấy chưởng môn cũng đã lên tiếng, liền nói: “Như vậy ta tuyên bố, trận đầu bởi vì Chu Bằng bỏ quyền thi đấu, cho nên người thắng là Lâm Tiếu.”
Vừa mới nói xong, dưới khán đài đã vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, trong đó người vỗ tay nhiệt tình nhất phải kể tới Thang Vân Kỳ, cả khuôn mặt xinh đẹp đều kích động tới đỏ bừng rồi.
Du Tiểu Mặc cũng vỗ tay nhưng không mạnh, chỉ là nghe tiếng vỗ tay của mấy người kia, hắn cảm thấy lòng bàn tay mình cũng đau theo họ, có cần phải dùng sức vỗ như vậy không hả, cũng không phải là minh tinh điện ảnh tới.
Vốn tưởng có thể nhìn thấy một trận long tranh hổ đấu, không ngờ trận đấu chưa bắt đầu Chu Bằng đã bỏ cuộc trước.
Đối với những người khác, nếu nói không thất vọng đúng là nói dối, mấy tháng gần đây rất hiếm thấy Lâm Tiếu ra tay, tuy rằng y vẫn là đệ tử đứng đầu võ hệ, nhưng một số sư đệ có dã tâm bừng bừng, bọn họ không cam lòng chịu thua Lâm Tiếu, lúc nào cũng hy vọng có ngày sẽ đoạt lại địa vị của y.
Có câu nói, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng!
Nếu có thể hiểu rõ thực lực của Lâm Tiếu, tới tương lai khi trở thành đối thủ của y có thể thêm mấy phần thắng.
Cho nên không ít sư đệ, thậm chí còn có một vài trưởng lão đều muốn biến thực lực của Lâm Tiếu bây giờ cao bao nhiêu, nhưng đáng tiếc, cứ tưởng lần này sẽ có cơ hội tốt, thật không ngờ Chu Bằng lại bỏ cuộc, quả thực có chút ngoài dự tính, nhưng ngẫm lại thì cũng thấy hợp tình hợp lý thôi.
Sau đó là trận đấu thứ hai, người rút thăm vẫn là Khương trưởng lão.
Lần này không phát sinh chuyện bỏ cuộc, đối thủ so tài là một nam một nữ, bởi vì rút thăm cho nên tình huống này rất bình thường.
Đương nhiên ở đây không tồn tại vấn đề công bằng hay không, tại đại lục Long Tường, không ai sẽ nhường ngươi chỉ vì ngươi là phái nữ cả, cho nên việc tăng thực lực đối với nữ tử rất quan trọng, nếu không muốn bị người ta coi thành món đồ chơi để đùa bỡn.
Hai người này đều có trên hai mươi người đúng đầu trên bảng xếp hạng Trung Mạch, chênh lệch không lớn, bởi vì thực lực ngang nhau, ngươi tới ta đi, đánh nhau rất kịch liệt, mọi người xem mãn nhãn cho nên cũng không ai quan tâm về trận đầu nữa, hai người đánh nửa canh giờ vẫn chưa phân thắng bại, chỉ là ở trong mắt cao thủ, thắng bại cũng đã sáng tỏ rồi.
Không lâu sau, nữ tử kia bị đánh ngã khỏi võ đài, nguyên nhân là không đủ thể lực.
Nam tử đứng trên võ đài chắp tay về phía nữ tử lễ phép nói: “Dương sư tỷ, đa tạ!”
Khương trưởng lão tiếp tục tuyên bố người thắng cuộc, ngay sau đó bắt đầu tiến hành trận thứ ba, trận này là trận đấu của hai nam nhân.
Làm một nam nhân từng có tâm huyết, Du Tiểu Mặc cũng từng tưởng tượng mình sẽ trở thành một gã cao thủ võ lâm, rồi thì chạy như bay trên nóc nhà, một chưởng chém nát hòn đá, hắn cảm thấy người như vậy đặc biệt có chí khí nam tử, hơn nữa chuyện quan trọng nhất là, các em gái đều ưa thích nam nhân mạnh mẽ như vậy đó.
Chỉ là ảo tưởng vẫn mãi chỉ là ảo tưởng mà thôi, mơ mộng và sự thật không bao giờ đi chung một đường.
Đương nhiên hắn cũng đã từng tới phòng gym để luyện tập, rồi còn báo danh lớp học không thủ đạo lẫn teakwondo, nhưng về cơ bản thì hắn không phải là kiểu người có thể tập võ, bởi vì hắn không có chút năng khiếu nào trong lĩnh vực thể dục thể thao này, khả năng giữ thăng bằng không tốt, bài nhảy cao trong khóa thể dục cũng chưa bao giờ vượt qua nửa mét. Du Tiểu Mặc vẫn còn nhớ có lần thi thể dục, bài thi chính là nhảy cao, kết quả hắn trở thành người đứng đầu, đếm từ dưới lên, nghe nói điểm thi của bạn nữ mập nhất lớp còn cao hơn hắn rất nhiều.
Từ đó tới nay, đây là chuyện sỉ nhục lớn nhất trong đời Du Tiểu Mặc.
Nhưng mà biết làm sao giờ, hắn không có thiên phú trong việc vận động, cho nên bây giờ thấy người ta có phong độ cao thủ, hắn cảm thấy rất ao ước, hâm mộ, ghen tị, hận.
Đời trước đã vậy, vốn tưởng rằng có cơ hội xuyên việt, đổi lại một thân thể khác có thể rửa sạch mối nhục năm xưa, cuối cùng hắn vẫn chỉ có thể làm một gã đan sư không có tí vũ lực nào, lại còn nhu nhu nhược nhược.
Lăng Tiêu nghiêng đầu thấy Du Tiểu Mặc đang dùng vẻ mặt phức tạp nhìn về phía võ đài, nhướn mày, “Nghĩ gì thế?”
Du Tiểu Mặc tĩnh táo lại, ánh mắt còn ai oán nhìn y, ủ rũ cúi đầu xuống: “Vì sao đan sư không thể tu luyện?”
Lăng Tiêu còn tưởng hắn suy nghĩ cái gì nghiêm trọng lắm, thì ra là bị cảnh tượng người ta so tài kích thích, cười một tiếng: “Vạn vật trong thiên địa, phải hiểu có được sẽ có mất, trời cao đã cho ngươi năng lực này, tất nhiên sẽ lấy đi năng lực khác của ngươi, tuy rằng đan sư không thể tu luyện, nhưng linh đan họ luyện ra được rất quan trọng với tu luyện giả, mà tu luyện giả cũng vậy, tuy rằng họ rất cường đại, nhưng vẫn phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, có thể nghĩ mối quan hệ giữa cả hai là kiểu hợp tác hỗ trợ lẫn nhau.”
“Ta nghe nói, tuổi thọ của tu luyện giả dài đằng đẵng ấy, nếu như đan sư chết rồi, không phải họ sẽ phải tìm người khác để hợp tác hả?” Du Tiểu Mặc hiểu Lăng Tiêu nói rất có đạo lý, bất kể thế giới nào đều không có thứ gọi là thập toàn thập mỹ tồn tại, ví dụ như cái vị trước mắt hắn đây này, nhìn bên ngoài thì hoãn mỹ lắm, nhưng bên trong lại rất thích trêu cợt hắn, cực kỳ xấu xa.
Nói xong, Du Tiểu Mặc liền thấy Lăng Tiêu đang dùng cái nhìn kỳ quái nhìn hắn.
“Ai nói cho ngươi tuổi thọ của đan sư rất ngắn?”
“Chẳng lẽ ta sai rồi sao, nhưng đan sư không tu luyện mà? Làm sao tuổi thọ có thể tăng lên được?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc, hắn vẫn đinh ninh như vậy á.
Lăng Tiêu nhìn Du Tiểu Mặc như nhìn một tên ngốc, đưa tay cốc đầu hắn một cái, tức giận nói: “Ai nói ngươi không tu luyện, không phải lúc ngươi luyện đan chính là đang tu luyện hả? Tại sao lại có người ngốc như vậy, sư phụ và mấy sư huynh của ngươi không hề nói cho ngươi biết hả?”
Du Tiểu Mặc ôm đầu hai mắt đẫm lệ, thật sự không ai nói mà! Nếu biết rồi thì ai thèm đi hỏi làm gì.
“Nhưng mà, quyển sách kia không phải dùng để tu luyện… sức mạnh linh hồn đấy sao?”
Nói tới mấy chữ cuối, Du Tiểu Mặc tự giác nhỏ giọng, dù Lăng Tiêu đã từng nói qua công pháp tu luyện sức mạnh linh hồn rất hiếm, mặc dù hiện tại hắn đã trở thành đệ tử của Khổng Văn, nhưng vẫn không có tư cách tu luyện bản công pháp của phái Thiên Tâm, cũng vì thời gian nhập môn của hắn quá ngắn.
Chỉ là Du Tiểu Mặc không biết, Lăng Tiêu đã sớm bày ảo giác xung quanh chỗ họ ngồi, hình ảnh người khác thấy lúc này là cảnh tượng hai người đang ngồi nghiêm túc xem trận đấu.
Ánh mắt Lăng Tiêu lộ ra chút vui vẻ, nhìn Du Tiểu Mặc một lúc rồi ưu nhã nói ra hai chữ, “Ngu ngốc!”
Du Tiểu Mặc mím môi, đáng thương nhìn y.
Chuyện này không phải là lỗi của hắn mà, hắn là một người tới giữa chừng, nào có biết nhiều chuyện như vậy, tuy rằng hắn đã đọc không ít sách trong Tàng Thư Cách, nhưng trên sách không có nói tới mấy chuyện này, mà cũng chẳng ai nói cho hắn biết cả, vì thế hắn mới cho rằng có lẽ người khác không biết, bởi vậy mới đinh ninh rằng tuổi thọ của đan sư rất ngắn.
Chỉ là hắn không thể nói với Lăng Tiêu việc mình là người Trái Đất chuyển kiếp tới đây, có cho thêm mười lá gan nữa thì Du Tiểu Mặc cũng không dám.
Lăng Tiêu rất thích nhìn cái vẻ mặt ủy khuất của hắn, tuy rằng loại hành vi này rất biến thái, nhưng y không ngại trở thành một kẻ biến thái, sau khi bắt nạt Du Tiểu Mặc đủ rồi, Lăng Tiêu mới tốt bụng giải thích về tuổi thọ của đan sư cho hắn nghe.
“Đan sư cũng giống như tu luyện giả, tuy rằng cách tu luyện và bản chất khác nhau, nhưng độ dài tuổi thọ không khác là mấy, hơn nữa tuổi thọ phổ biến của đan sư an toàn hơn tu luyện giả rất nhiều, bởi vì bọn họ không phải gặp những vấn đề như tâm ma, cũng sẽ không vì tu luyện mà tẩu hỏa nhập ma các loại.”