Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 451: Chương 451: Độc Đấu




CHƯƠNG 450: ĐỘC ĐẤU

Vũ khí thành danh của Độc Nhãn mặt sẹo là trường đao, gã đã từng nghiên cứu chuyên sâu về đao pháp, sau đó còn học không ít kỹ pháp dành cho trường đao, nhưng bởi vì quá phiền, mà gã lại là người không có kiên nhẫn, cho nên giảm bớt đi rất nhiều trình tự, cuối cùng chỉ học xong hai chiêu, đó là chém và bổ.

Tuy chiêu thức đơn giản thật, nhưng uy lực của nó lại rất mạnh, bao nhiêu cường giả đã thua dưới hai chiêu này, người bị chất thành hai đoạn, chém thành hai khúc nhiều vô kể.

Du Tiểu Mặc hừ lạnh một tiếng, tuy đây là lần đầu tiên hắn đối chiến với cường giả Đế cảnh ở thế chính diện, nhưng không có nghĩa là hắn sợ, trên thực tế hắn đã sớm chờ mong cái ngày được giao thủ với cường giả thế này lâu rồi.

Du Tiểu Mặc nhanh chóng kết một cái thủ ấn, một luồng sáng trắng mang theo khí tức làm cho người ta sợ hãi va thẳng vào lưỡi đao của Độc Nhãn mặt sẹo, thoáng chốc đã tạo nên một cơn lốc ngay trong tửu lâu, bàn ghế đều bị lật tung tóe, mấy người thực lực yếu cũng bị hất tung, tiếng kêu thảm thiết vang rền.

Thừa dịp tầm mắt của mọi người bị ngăn trở, Tiểu Hắc túm lấy tay Du Tiểu Mặc, “Chúng ta đi trước.”

Du Tiểu Mặc tránh ra, “Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta cảm giác mình có thể đánh được gã, hơn nữa Xà Cầu còn ở trên, động tĩnh bên dưới lớn như vậy, chắc đã phát hiện rồi, nói không chừng đang đứng nhìn ở phía trên.”

“Không tự tin trăm phần trăm, tốt nhất không nên mạo hiểm.”

Lúc trước Tiểu Hắc không biết Du Tiểu Mặc đã là đan sư cấp mười, nhưng bây giờ biết cũng thế, nếu bây giờ hắn bị thương, nó phải bàn giao với đại nhân thế nào đây.

“Yên tâm, không nắm chắc ta sẽ không ra tay đâu.” Du Tiểu Mặc xách Tiểu Cầu và Thôn Kim thú ra khỏi vạt áo, “Ngươi dẫn chúng lên, nhớ trông thật kỹ, đừng để chúng chạy loạn.”

Tiểu Hắc nhận lấy hai đứa, dùng nét mặt phức tạp nhìn Du Tiểu Mặc, đây là lần đầu tiên nó cảm giác mình vô dụng đến thế, vậy mà chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, quả nhiên hơi lơ là một chút, chủ nhân đã bỏ qua chúng một đoạn thật dài rồi.

Du Tiểu Mặc nói: “Đừng đi xa quá, sau khi sự việc kết thúc, ta còn có chuyện muốn nói với các ngươi.”

Nói xong, không đợi Tiểu Hắc đáp lại liền đẩy nó về phía cầu thang, động tĩnh mà hắn và Độc Nhãn mặt sẹo tạo ra dần lắng xuống, ở khoảng trống giữa hai người, chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện hai lão giả xa lạ mà quen thuộc.

Vũ Thành vui vẻ nói: “Lâm lão, Chu lão.”

Hai người gật đầu với hắn, nhìn về phía Độc Nhãn mặt sẹo âm u đằng kia, Lâm lão trầm giọng nói: “Độc Nhãn mặt sẹo, đây là địa bàn của tửu lâu Song Ngư, nếu ngươi còn động thủ lần nữa, đừng trách lão phu không khách khí.

Độc Nhãn mặt sẹo ngang ngược nhìn họ, chỉ vào Du Tiểu Mặc rồi nói: “Lâm Đường, hai người các ngươi nhất định phải vì tiểu tử này mà làm địch với Diều Hâu hội sao?”

Lâm lão cười nói: “Độc Nhãn mặt sẹo, chuyện của các ngươi ta mặc kệ, nhưng nơi này là tửu lâu Song Ngư, ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào động thủ trong tửu lâu, nếu như muốn gây sự với hắn, đợi hắn rời khỏi tửu lâu, các ngươi muốn làm gì ta cũng không hỏi đến.”

Tuy nói thế, nhưng Độc Nhãn mặt sẹo lại biết tửu lâu Song Ngư đang quyết tâm bao che cho Du Tiểu Mặc, bởi vì nếu như hắn cứ ở lỳ trong tửu lâu, thì gã cũng không thể tìm hắn tính sổ.

Ánh mắt Độc Nhãn mặt sẹo lạnh lùng quét qua họ một vòng, âm tàn nói, “Được, tốt lắm, Lâm Đường, Chu Thiên, Độc Nhãn ta sẽ nhớ kỹ chuyện này, ta nói cho các ngươi biết, ta sẽ không bỏ qua như vậy, các ngươi đã muốn bảo vệ hắn, ta cũng muốn xem các ngươi có thể bảo vệ hắn tới khi nào, chúng ta đi.”

“Từ từ!” Du Tiểu Mặc đột nhiên gọi gã lại.

Vũ Thành thấy sự việc sắp kết thúc, vậy mà Du Tiểu Mặc lại chạy tới, vội vàng kéo hắn lại, “Du Tiểu Hắc, ngươi muốn làm gì?”

“Ta tự có chừng mực.” Du Tiểu Mặc kéo tay Vũ Thành ra, đi tới trước mặt Độc Nhãn mặt sẹo, “Gã to con kia, chuyện của chúng ta không cần chờ sau này, muốn giải quyết thì giải quyết ngay bây giờ đi.”

Độc Nhãn mặt sẹo cười lạnh một tiếng, “Chỉ bằng ngươi?”

Du Tiểu Mặc ưỡn ngực, “Đúng vậy.”

Khó lắm mới có người để hắn thí nghiệm, sao có thể để gã chạy được, dù sao cũng đã kết thù rồi, hơn nữa với tình tính của Độc Nhãn mặt sẹo, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, hắn không tận dụng thì có lỗi với gã quá rồi.

“Được, ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Độc Nhãn mặt sẹo âm tàn nói, nói xong liền quay người đi ra ngoài.

Du Tiểu Mặc đang muốn đi cùng, Vũ Thành đột nhiên cảm hắn lại, trách cứ.

“Tên ngốc nhà ngươi, Độc Nhãn mặt sẹo là cường giả Đế cảnh đã thành danh nhiều năm, ngươi chỉ là một đan sư cấp mười, luận kinh nghiệm chiến đấu và lực công kích, ngươi đều không phải đối thủ của gã, ngươi thích chạy ra ngoài chịu chết thế sao?”

“Ngươi nghĩ ta ngu lắm hả, chuyện không nắm chắc thì ai đi làm?” Du Tiểu Mặc hơi kinh ngạc, không ngờ người tới khuyên can hắn lại là Vũ Thành.

Vũ Thành hơi chần chừ, “Ngươi thật sự nắm chắc chứ?”

Không phải do hắn coi nhẹ Du Tiểu Mặc, mà chỉ là hắn rất hiểu Độc Nhãn mặt sẹo nhưng hoàn toàn không biết gì về Du Tiểu Mặc, cho nên mới nghi ngờ, dù có lẽ trong số đan sư cũng có người rất mạnh, nhưng luận sức bền, đan sư không thể bằng tu luyện giả được.

“Yên tâm!”

Du Tiểu Mặc ném hai từ lại rồi đi ra ngoài.

Ra khỏi tửu lâu Song Ngư, đi qua trái hai trăm mét sẽ có một mảnh đất trống rất rộng lớn, thật ra trước kia mảnh đất này là khu giao dịch, về sau mấy khu giao dịch ở phụ cận bắt đầu xác nhập, vì vậy chứ bỏ trống một mảnh đất thế này, hôm nay tiện thể có chỗ giao chiến.

Thời điểm Du Tiểu Mặc chạy đến, Độc Nhãn mặt sẹo và thủ hạ của gã đã đứng chờ ở đó, nhìn thấy hắn tới, nguyên một đám đều mang sắc mặt đầy ý xấu.

Độc Nhãn mặt sẹo bước lên một bước, cười lạnh: “Ta còn tưởng ngươi sẽ bỏ chạy chứ, không ngờ tới đây tìm cái chết thật.”

Du Tiểu Mặc ngoáy ngoáy tai, “Ngươi đừng có nhai mãi câu tìm cái chết, muốn đánh thì đánh luôn đi, nhưng ta phải tuyên bố trước, lần này bất luận ai thua ai thắng đều phải thề, về sau người thua không được gây sự với người thắng nữa, sao nào, có dám không?”

“Dù sao ta cũng là người thắng rồi, thề cũng chẳng mất gì.” Độc Nhãn mặt sẹo nói xong liền giơ tay lên thề: “Ta Độc Nhãn mặt sẹo thề với trời, nếu ta thua trận đấu này, ta thề sẽ vĩnh viễn không gây sự với người thắng nữa.”

Du Tiểu Mặc gật đầu thỏa mãn, cũng giơ tay lập lời thế, “Du Tiểu Hắc thề…”

Sau khi lời thề được thành lập, hẳn cảm giác vẫn bình thường, cũng giống như lần trước, khi ấy có Lăng Tiêu giúp hắn, cho nên chẳng cảm giác gì, lúc này cũng vậy, lời thề của hắn không có tác dụng, bởi vì tên hắn đâu phải là Du Tiểu Hắc.

Độc Nhãn mặt sẹo nâng đại đao của gã lên, còn chưa nói bắt đầu, dưới chân gã đột nhiên phát lực, cả người hóa thành một bóng đen, lao vút về phía Du Tiểu Mặc, người còn chưa tới gần, cái chuôi đại đao dài hai mét kia đã xoay một vòng trên đỉnh đầu, bổ ngang về phía Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc cong người, dùng hai tay chống đỡ, một chân thuận thế nâng lên đá thật mạnh vào trường đao, sau đó trở mình hai vòng lui về phía sau hơn mười mét.

Độc Nhãn mặt sẹo lập tức thừa thắng xông lên, đao của gã dài hơn hai mét, phạm vi công kích rất rộng, hơn nữa cây đao này nặng tới hai trăm cân, vì điều khiển nó, lực tay cũng gã cũng mạnh đến kinh người, mỗi một lần đánh dều mang theo lực như muốn chém ngọn núi thành hai nửa, còn chưa tới gần đã cảm giác được kình khí kinh người, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy để phá vỡ không khí.

Một cước lúc nãy của Du Tiểu Mặc đủ để cho hắn cảm nhận được lực tay và sức nặng của đại đao, bởi vậy hắn không dám coi nhẹ đối phương, hơn nữa điều làm hắn bất ngờ nhất là, khổ người của Độc Nhãn mặt sẹo lớn như vậy, nhưng tốc độ rất nhanh, quả nhiên phải tự đối đầu mới biết được sự lợi hại của cường giả Đề cảnh.

Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc không nén nổi hưng phấn, thực ra kinh nghiệm chiến đấu của hắn không được phong phú cho lắm, nhưng dù sao trong dòng máu của mỗi người đàn ông đều có tâm huyết mà.

Dòng sức mạnh linh hồn mênh mông phun từ mi tâm của hắn tuôn trào như bão táp, lập tức phủ kín xung quanh, nhưng một giây sau đã bị hắn rút gọn lại, uy lực đáng sợ đang được nén trong lòng bàn tay, hình thành uy áp làm người người sợ hãi, đánh thẳng về phía Độc Nhãn mặt sẹo.

Độc Nhãn mặt sẹo biến sắc, lại không kịp thu thế, giơ trường đao đánh vào luồng sức mạnh linh hồn kinh người kia, phát ra âm thanh chói tai, còn Độc Nhãn mặt sẹo bị tấn công chính diện hả, dường như linh hồn của gã cũng bị tấn công, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, thân thể theo bản năng lui về phía sau, không đến một giây đã khôi phục thị lực.

Du Tiểu Mặc không thừa thắng xông lên, tuy có thể dùng sức mạnh linh hồn để công kích linh hồn đối phương, nhưng bởi vì chỉ là công kích vật lý thông thường, không thể tạo thành tổn thương thực chất được, mà cây đại đao kia của Độc Nhãn đúng là phiền toái.

Đúng lúc này, hắn cảm giác trong đám người có hơi thở quen thuộc, một giây sau, một bóng vàng dùng khí thế sét đánh chui vào trong y phục của hắn, hóa ra là Thôn Kim thú.

Trong đầu Du Tiểu Mặc chợt nhớ tới Ngự Thú pháp mà hắn đã học được trong lúc bế quan, hắn cũng nhớ ra Thôn Kim thú có một công năng rất cường đại, âm thầm vui vẻ, bây giờ đúng là thời cơ tốt để thí nghiệm.

Nghĩ tới đây, Du Tiểu Mặc lập tức đọc, trong miệng phát ra một đám ký tự cổ xưa không lưu loát, dần dần tạo thành một câu, Thôn Kim thú trong ngực hắn như có cảm ứng, cơ thể nó phát ra một luồng hào quang chói mắt, hào quang bao phủ toàn thân Du Tiểu Mặc…

Hai giây hắn ngủi sau, trên người Du Tiểu Mặc có thêm một bộ y phục kết bằng sợi màu vàng.

Cái gọi là y phục kết bằng sợi ấy mà, cũng gần gần với y phục rách rưới rồi.

.

Là mềnh mềnh đã trở về (˘▾˘)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.