Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 142: Chương 142: Động Thủ




CHƯƠNG 142: ĐỘNG THỦ

“Một ngàn năm trăm… mười vạn!”

Đúng lúc này, một âm thanh rụt rè đột nhiên vang lên.

Mọi người kinh ngạc phát hiện, người mở miệng chính là người ngồi cạnh nam tử kia, nhỏ bé tới mức bọn họ đều bỏ quan hắn, nghe giọng nói có vẻ là một thiếu niên, thiếu niên nói xong giống như bị nhìn đến thẹn thùng, vội vàng nép về phía nam tử bên cạnh.

Người này có thể là ai ngoài Du Tiểu Mặc đây.

Thực ra hắn cũng không ngại để cho Lăng Tiêu đấu giá đâu, chỉ là qua hai lần trước, hắn đã nhận ra một điều, tên này rõ ràng là một tên phá gia chi tử cao cấp, chưa tới một giờ đã tiêu hết hai ngàn vạn rồi.

Cho nên lần này cấm y mở miệng cũng có nguyên nhân, vì Lăng Tiêu ra giá chẳng chịu suy nghĩ gì hết, rõ ràng có thể tăng lên một chút thôi, hết lần này tới lần khác y cứ trăm vạn trăm vạn là tăng lên, khiến hắn nôn nóng muốn chết, hắn thực sự không ngại có nhiều kim tệ đâu, thật đó!

Cho nên lần này hắn tình nguyện mở miệng chứ không thể khiến Lăng Tiêu tiếp tục ra giá.

Bởi vì mỗi lần tăng giá không thể ít hơn mười vạn, cho nên Du Tiểu Mặc trực tiếp chọn cái giá ít nhất.

Cả ba lần đều bị hai người cản đường, rốt cuộc Đinh Thạch cũng không thể kiềm nén cơn giận này được nữa, ngay cả ý nghĩ muốn giết người cũng đã xuất hiện, một cỗ khí thế làm cho người ta sợ hãi cứ như vậy bạo phát, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai mà đánh về phía Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc.

Có thể khiến Đinh Thạch giận dữ tới mất lý trí mà ra tay ngay trên địa bàn của phái Thanh Thành, cũng coi như hai người rất có bản lĩnh đó, ít nhất trong mắt những người ở đây là vậy.

Lăng Tiêu đã sớm phát hiện khí tức bất ổn trên người Đinh Thạch, thấy lão đột nhiên công kích bọn họ cũng không bất ngờ, linh lực hùng hồn dũng mãnh tuôn ra khỏi thân thể, ngọn lửa màu tím cũng xuất hiện, cháy hừng hực như đang gào thét đầy giận dữ, ngay lập tức công kích về phía đối phương.

Hai cỗ khí thế va chậm, lập tức tỏa ra một loại năng lượng kinh người kèm theo một tiếng nổ mạnh, không khí lúc này như mặt hồ gợn sóng, từng đợt từng đợt năng lượng khuếch tán ra xung quanh.

Nhưng chuyện vẫn chưa chấm dứt ở đây, bởi vì ngọn lửa tím của Lăng Tiêu chẳng hề tiêu tán sau sự va chạm đó, ngược lại chỉ ngừng trên không trung một chút, sau đó mạnh mẽ lao về phía Đinh Thạch.

“Dừng Tay!”

Một tiếng quát lớn vang lên trong đại sảnh, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh Đinh Thạch, nhìn ngọn lửa tím mãnh liệt xông tới, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng nắm bả vai Đinh Thạch nhanh chóng nhảy qua chỗ khác.

Ngọn lửa tím kia bỗng dưng bị mất đi mục tiêu, lập tức lao vào chiếc ghế mà Đinh Thạch mới ngồi, chiếc ghế làm từ Bạch Sa thạch vô cùng rắn chắc lập tức bị ngọn lửa hừng hực hòa tan…

Chứng kiến cảnh tượng này, rất nhiều người đều há hốc miệng, nếu cái này đánh vào trên người không phải lập tức về chầu ông bà rồi sao, nhưng đa số đều thay đổi sắc mặt, ví dụ như người vừa cứu Đinh Thạch, có người kinh hoàng kêu lên.

“Hoàng, Hoàng cảnh?”

Những lời này như một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, thoáng chốc trong đại sảnh đã liên tiếp vang lên âm thanh hít khí.

Dù là cường giả Tiên cảnh thì bọn họ cũng phải kiêng kị vài phần rồi, nhưng ai mà ngờ được người này lại là một cường giả Hoàng Cảnh, tất cả đều biết, cường giả Hoàng Cảnh ở vùng phía nam đại lục Long Tường chỉ có ba người, mà ba người kia chính là Thang Phàm của phái Thiên Tâm, Lạc Thành Nguyên của phái Thanh Thành, và Thân Đồ Đao của Tinh La Môn.

Cả ba người có ai không phải là chúa tể một phương chứ, tên tuổi ba thế lực lớn này đâu phải chỉ để chưng cho có.

Các thế lực ở vùng phía nam có thể tạo thành thế chân vạc như ngày nay cũng nhờ vào sự tồn tại của cường giả Hoàng cảnh.

Không ngờ, hôm nay ở nơi nho nhỏ như Vạn Bảo Các này, bỗng dưng xuất hiện thêm một vị cường giả Hoàng Cảnh, điều này phải chăng đại biểu cho sự thay đổi thời thế sắp tới chăng?

Từ sau khi Lăng Tiêu tỏa ra khí thế, sắc mặt Đinh Thạch đã không thể dùng tái nhợt để hình dung nữa, mà là trắng tới không thể trắng hơn được rồi.

Áp lực mà ngọn lửa tím kia ảnh hưởng lên lão cũng giống như cảm giác mà mỗi lần lão tiếp xúc với môn chủ, chủ trong giây lát đã khiến lão run sợ từ đáy lòng, sợ tới mức không thể động đậy dù ngọn lửa kia đã gần ngay trước mắt, sau đó lại nghe thấy tiếng hô lớn hoảng sợ kia, sắc mặt Đinh Thạch giờ đã xám ngoét như tro, trong lòng chỉ còn lại hai chữ ‘Xong rồi’.

Nếu để cho môn chủ biết được lão đắc tội một vị cường giả Hoàng Cảnh, dù cho lão chết vạn lần cũng không thể bù nổi sai lầm này.

“Vị bằng hữu này, xin ngài bớt giận, có gì hãy từ từ nói, nhất định tại hạ sẽ cho ngài một cái công đạo.”

Nam tử cứu được Đinh Thạch xong cũng rất nhanh đã phản ứng được, sự khiếp sợ trên khuôn mặt ánh tuấn rất nhanh đã đổi thành vẻ nghiêm nghị, dù sao thì có làm vẻ mặt gì cũng không che mờ được vẻ đẹp đẽ của hắn, không thể nghi ngờ đây là một mỹ nam tử, lúc này hắn đang chắp tay nói với Lăng Tiêu.

Nhìn người nọ, khóe miệng Lăng Tiêu từ từ nhếch lên, cân nhắc một lúc rồi nói, “Tin ngươi một lần.”

Lúc này mọi người cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, rốt cục cũng chú ý tới nam tử kia, vừa nhìn thấy khuôn mặt hắn, có người vội vàng kinh hô: “Lạc Thư Hà?”

Mấy người còn lại cũng rối rít nhìn qua, Lạc Thư Hà đúng là người đã vang danh sau lần tấn công của ma nhân dạo nọ, cũng là người trẻ tuổi nổi danh như Lâm Tiếu của phái Thiên Tâm.

Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc nhân đó là, Lạc Thư Hà lại đi ra từ phía sau bàn đấu giá, vậy lời đồn về việc phái Thanh Thành đừng phía sau Vạn Bảo Các hoàn toàn là thật rồi, hơn nữa có chín mươi phần trăm đã xác định được chính phái Thanh Thành đã mở ra Vạn Bảo Các.

Tuy trước kia mọi người đều chỉ dừng lại ở nghi ngờ, thì bây giờ sự xuất hiện của Lạc Thư Hà như đã xác nhận lời đồn ấy, có lẽ không lâu nữa, tin tức này sẽ truyền khắp vùng phía nam cho coi.

Lạc Thư Hà khá ngạc nhiên trước thái độ dứt khoát của Lăng Tiêu, nhưng vẫn thở phào một hơi.

Bởi vì cường giả có thực lực càng mạnh, tính tình càng thêm cổ quái, mà trước mắt còn là do Đinh Thạch ra tay trước, cho nên dù Lăng Tiêu có giết hay khiến cho Đinh Thạch bị trọng thương thì đều không phải là lỗi của y, bởi vì y chỉ tự vệ, dù Tinh La Môn có biết, chắc hẳn cũng không vì một trưởng lão Sinh cảnh mà đắc tội với một vị cường giả Hoàng cảnh được.

Có điều Lạc Thư Hà thở phào cũng không phải vì lý do này, thực ra lúc Định Thạch nổi lên sát ý, hắn cũng đã nhận ra, sở dĩ không lập tức ra ngoài cũng là cố ý.

Dù sao Đinh Thạch cũng là trưởng lão của Tinh La Môn, chỉ là tuyệt đối không ngờ được, đối phương lại có thể là một cường giả Hoàng Cảnh, mà cường giả đã đi tới cảnh giới này, chỉ có thể kết giao không thể đắc tội được.

Nhớ đến điều này, Lạc Thư Hà nhìn về phía Đinh Thạch, trầm giọng: “Định trưởng lão, ngài cũng là một trong những khách hàng quen thuộc của Vạn Bảo Các, chắc hẳn ngài cũng biết đến quy củ của Vạn Bảo Các rồi, hiện tại ngài đã làm trái quy định, tại hạ đành phải mời ngài rời khỏi đây, xin mời!”

Nghe nói thế, sắc mặt Đinh Thạch lúc trắng lúc xanh.

Trải qua chuyện này, chỉ sợ sau này Tinh La Môn khó mà ngẩng đầu lên được ở Thanh Thành, thậm chí cả vùng phía nam, đường đường là thế lực hàng đầu lại có thể bị đuổi giữa chừng đấu giá hội, đúng là chuyện cười!

Nếu như Lăng Tiêu chỉ là cường giả Sinh cảnh hoặc Tiên cảnh, Đinh Thạch sao có thể sợ y, có lẽ kết quả của sự việc hôm nay cũng đi theo hướng hoàn toàn ngược lại ấy chứ, hết lần này tới lần khác lão lại đá phải một miếng sắt không thể đắc tội được, Đinh Thạch cực kì hối hận nhưng cũng chẳng giám giương oai nữa, đành phải chán nản mà rời đi.

Đinh Thạch đi rồi, Lạc Thư Hà tuyên bố đấu giá hội có thể tiếp tục.

Lăng Tiêu đã mua được ba con Vạn Linh Địa dương, cũng chẳng có hứng thú với mấy thứ đồ phía sau, cuối cùng đã mang theo Du Tiểu Mặc đang chóng mặt rời khỏi đại sảnh.

Hai người vừa đi, không khí trong đại sảnh lập tức sôi trào, mọi người sao còn tâm trí mà để ý tới mấy thứ đồ đấu giá nữa, đa số đều bàn tán về chuyện này, thậm chí có người còn trực tiếp đứng dậy bỏ đi, họ phải báo tin tức này cho mọi người biết mới được, lại có một cường giả Hoàng cảnh xuất hiện, cái tin này có thể sánh với động đất cấp mười hai ấy chứ.

“Lăng sư huynh, bây giờ chúng ta phải đi đâu?”

Du Tiểu Mặc rốt cục cũng vất vả mà tỉnh táo lại, Đinh Thạch đột nhiên công kích làm hắn sợ hết hồn, hắn còn tưởng đã tới đấu giá hội rồi thì chỉ động khẩu chứ sao có thể động thủ được, nếu hôm nay không có Lăng Tiêu ở đây, chắc hắn đã chết rồi, dù sao thì sự việc cũng đã kết thúc, hắn vẫn chỉ còn chút chút hãi hùng mà thôi, nói sao thì nói, hắn cũng đã trải qua nhiều tình thế nguy hiểm rồi mà, có kinh nghiệm.

“Đi lấy thịt Vạn Linh Địa dương.” Lăng Tiêu quay người giúp hắn cởi áo choàng.

Hai người đi vào cửa sau của Vạn Bảo Các, Lạc Thư Hà đã đợi sẵn ở đó.

Về cái người tên Lạc Thư Hà này, Du Tiểu Mặc không biết nhiều lắm, nhưng xem xét những biểu hiện trong đấu giá hội, không thể nghi ngờ Lạc Thư Hà là một người thông minh, có thể xử lý tình huống khiến Tinh La Môn không phật lòng, lại còn tiện thể nịnh nọt một vị cường giả Hoàng cảnh, khó trách có thể được đồn đại như một thiên tài ngang hàng với Lâm Tiếu.

Thấy hai người đi tới, Lạc Thư Hà nở một nụ cười hòa nhã: “Hai vị tới thật nhanh, đây là sáu trăm cân thịt Vạn Linh Địa dương, mời xem qua.”

Du Tiểu Mặc có chút bất ngờ, Lạc Thư Hà cũng không dài dòng khách sáo với họ, hơn nữa nhìn qua cũng thấy giống một vị công tử tao nhã, không giả tạo, hoàn toàn khác với cái tên ‘ngụy quân tử’ Lăng Tiêu này, nghĩ vậy, hắn lén lút liếc trộm Lăng Tiêu một cái, sau đó tranh thủ lúc y chưa phát hiện vội vàng thu ánh mắt lại.

Nhận lấy túi trữ vật, sáu trăm cân thịt Vạn Linh Địa dương gần như đã chiếm hết không gian khá nhỏ của túi trữ vật, nhưng cấu tạo thịt của nó rất mới, có vẻ mới xẻ thịt không bao lâu.

Để nó vào túi trữ vật bên hông mình, Du Tiểu Mặc lấy đám kim tệ Lăng Tiêu đã cho mình lúc trước cộng với kim tệ của hắn ra, dùng sức mạnh linh hồn dễ dàng đếm đủ ba ngàn năm trăm mười miếng kim tệ, đặt lại vào trong túi trữ vật hắn đã chuẩn bị sẵn, sau đó mới đưa cho Lạc Thư Hà.

Lạc Thư Hà không đếm lại tiền trước mặt họ, đây cũng là một loại hành động biểu đạt sự tín nhiệm, nhưng hơn nữa chính là lôi kéo.

Sau đó, hai bên còn nói chút chuyện phiếm, thực ra là khách sáo nói vài lời, sau đó Lăng Tiêu liền dẫn Du Tiểu Mặc rời đi.

Nhìn bóng lưng hai người khuất dần, sau một lát, một bóng người chậm rãi đi tới, nhìn thấy Lạc Thư Hà, cặp lông mày đang nhíu chặt lại cũng buông lỏng một chút: “Thư Hà, cường giả kia đã đi rồi?”

Lạc Thư Hà gật đầu với lão, “Đúng thế, cha!”

Đương nhiên người mới tới này chính là Lạc Thành Nguyên, cha của Lạc Thư Hà, sau khi nhận được tin tức của con trai truyền về, lão đã lập tức chạy tới, không ngờ vẫn chậm một bước.

“Biết rõ lai lịch của họ không?” Lạc Thành Nguyên đi qua ngồi xuống một cái ghế gần đó, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

“Họ rất cẩn thận.” Lạc Thư Hà lắc đầu.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Lạc Thành Nguyên nhanh chóng thay đổi, chỉ có thể nói: “Hi vọng bọn họ không có quan hệ gì với phái Thiên Tâm.”

Điều làm lão lo lắng nhất chính là vị cường giả Hoàng cảnh kia có liên quan tới ai, dù sao trước đó không lâu lão đã đánh cắp đơn thuốc cấp chín của phái Thiên Tâm, tuy hiện tại phái Thiên Tâm vẫn yên lặng, nhưng lão biết rõ, phái Thiên Tâm đã đoán được là mình làm, chỉ vì không có chứng cớ, cho nên mới phải biểu hiện bình tĩnh như vậy.

Lạc Thư Hà đi tới bên cạnh cha mình, vuốt vuốt lưng lão, nhẹ nhàng nói: “Cha, vết thương của cha sao rồi, còn đáng ngại không?”

“Cũng tốt lên năm sáu phần rồi, không cần lo lắng cho vi phụ.” Lạc Thành Nguyên nói.

Cùng lúc đó, tin tức một vị cường giả Hoàng Cảnh mới xuất hiện nhanh như gió mà lan khắp phía nam đại lục Long Tường, sau khi nhận được tin tức này, rất nhiều thế lực như phái Thiên Tâm, Tinh La Môn, Tiêu Dao Lâu… đều giật mình, chỉ là thế lực phản ứng kịch liệt nhất phải kể tới Tinh La Môn, ai bảo trưởng lão của họ lại tình cờ đắc tội với vị cường giả này chứ, không ít người đều hả hê xem trò vui.

Trở lại với Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, sau khi bọn họ rời khỏi Vạn Bảo Các, lập tức bị người theo dõi.

Mấy người này phần lớn là người trong Vạn Bảo Các cố ý theo sau, nhưng Lăng Tiêu cũng chẳng để ý tới họ, cũng không lập tức cắt đuôi, bởi vì y không vội.

Du Tiểu Mặc cũng không biết mình đang bị theo dõi, tranh thủ chút thời gian, lôi kéo Lăng Tiêu dạo phố Thanh Thành.

Thanh Thành không giống thành Hồn Cực, các cửa hàng ở nơi này đều vô cùng xa hoa, hiển nhiên là nơi dành cho người có tiền, sau khi đi dạo qua mấy cửa hàng, Du Tiểu Mặc liền mất hứng, không phải bởi vì hắn không tìm được thứ mình muốn, mà là linh đan và linh thảo trong mấy cửa hàng còn đắt hơn cả ở thành Hồn Cực nữa, tuy nhiên hai nơi vẫn có một điểm chung, đó là rất ít thấy hạt giống linh thảo cao cấp, gần như không xuất hiện, có thể thấy linh thảo cấp cao hiếm tới nhường nào.

Không tìm được thứ mình muốn, Du Tiểu Mặc cũng chẳng có ý định ở lại nơi này qua đêm, lập tức kéo Lăng Tiêu rời khỏi Thanh Thành.

Bọn họ vừa rời khỏi Thanh Thành, thám tử của các thế lực cũng lập tức theo sát, rốt cục là vừa ra khỏi cửa thành, hai người đã biến mất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.