CHƯƠNG 578: HỖN CẦU MỌC LỆCH
Bách Điểu cốc, thánh địa của Yêu Hoàng tộc.
Trên bầu trời mênh mông bát ngát bỗng xẹt qua một tiếng thét, bầu trời như bị chia làm hai nửa, các loại chim sống bên ngoài Bách Điểu cốc đột nhiên phát ra tiếng kêu ầm ĩ, sau đó rối rít bay ra ngoài như bị kinh sợ.
Hơn ba bốn trăm con chim bay khắp bốn phương tám hướng, hình ảnh cực kỳ đồ sộ.
Cùng lúc đó, tại một trúc lâu trong Bách Điểu cốc.
Lầu các rộng lớn tràn ngập áp suất cực thấp, đưa lưng về phía thang lầu, tổ phụ của Cơ Vân Lang – Cơ Hách đang tràn đầy nộ khí, bàn tay phải đặt trên mặt bàn, ngón tay vặn vẹo, tóc như muốn dựng ngược tới nơi.
Tiếng thét dọa chim chóc bên ngoài Bách Điểu cốc chính là tác phẩm của lão, vừa nhìn đã thấy tức giận ghê lắm.
“Đại trưởng lão, ý của ông là muốn để đứa cháu đáng thương của ta chết một cách không minh bạch như thế sao?” Cơ Hách giận tới nỗi không kịp thở, nếu đại trưởng lão không cho lão một lời giải thích hợp lý, lão quyết không từ bỏ ý đồ.
Người ngoài chỉ cho rằng Cơ Vân Lang mất tích thôi, trên thực tế, chỉ có người của Yêu Hoàng tộc mới biết rõ, Cơ Vân Lang đã chết.
Yêu Hoàng tộc có một căn lầu bản mệnh, trong lầu thờ cúng tâm hỏa bản mệnh của tất cả các thành viên trong Yêu Hoàng tộc, mà cái gọi là tâm hỏa có ý nghĩa là người chết đèn tắt.
Cơ Vân Lang chết rồi, tâm hỏa của hắn sẽ tắt ngay trong giây phút ấy.
Nếu nói tức giận nhất chắc không ai hơn được Cơ Hách, người đã đặt tất cả hi vọng vào Cơ Vân Lang.
Về sau nghe nói rất có thể là do Thiên Cẩu giở trò quỷ, tam nhân thành hổ, càng ngày càng có nhiều người nói về chuyện này, Cơ Hách cũng tin tưởng Thiên Cẩu thực sự sát hại Cơ Vân Lang, lão hy vọng Yêu Hoàng tộc phải lập tức phái quân ngay tới sơn mạch Quỷ Trủng để thảo phạt Thiên Cẩu.
Có điều, thành động của Cơ Hách đã bị đại trưởng lão Cơ Ông ngăn cản.
Cơ Ông là người có địa vị cao nhất trong Yêu Hoàng tộc, cũng là người có uy tín tuyệt đối, địa vị đã gần ngang bằng cốc chủ Yêu Hoàng cốc bế quan năm trăm năm nay. Hiện tại, tất cả những việc trong cốc đều phải có sự cho phép của Cơ Ông mới có thể làm, nếu ông ta phản đối, thì dù là Cơ Hách cũng không thể trực tiếp phản kháng.
Vì vậy mới có cảnh tượng hôm nay.
Mọi người tụ tập ở đây cũng là vì thương nghị về chuyện này.
Cơ Ông như một lão tăng, mở đôi mắt hơi khép hờ ra, nét mặt như một miệng giếng cổ đã lắng đọng ngàn vạn năm, hoàn toàn không có chút gợn sóng, mãi một lát sau, ông mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt lan tràn khắp lầu các, “Cơ Vân Lang không bị Thiên Cẩu giết.”
“Đại trưởng lão căn cứ vào cái gì để khẳng định Cơ Vân Lang không phải do Thiên Cẩu giết?” Khuôn mặt Cơ Hách vô cùng hung tàn, mặc dù Vân Lang đã bị hủy hai chân, nhưng tu vi của hắn vẫn còn, chỉ cần bồi dưỡng thêm một thời gian nữa, mục đích của lão vẫn có thể hoàn thành. Vậy mà giờ người đã mất, chẳng lẽ lại để Cơ Ninh Vũ được lời?
Cơ Ông thong dong nói: “Trước khi Cơ Vân Lang mất tích vẫn ở trong Bách Điểu cốc dưỡng thương, nếu có người lén vào trong Bách Điểu cốc gọi hắn ra, sao ta lại không phát hiện được, giải thích hợp lý duy nhất là, chính bản thân hắn tự đi ra khỏi Bách Điểu cốc.”
Mặc dù Cơ Vân Lang đã mất chân, nhưng hắn muốn rời khỏi Bách Điểu cốc chỉ là chuyện nhỏ.
Cơ Hách không thể nào phản bác lại.
“Cho dù Vân Lang tự rời khỏi Bách Điểu cốc, nhưng đại trưởng lão căn cứ vào đâu để kết luận không phải Thiên Cẩu bắt hắn đi?”
Cơ Ông vuốt chòm râu màu hoa râm, đang định mở miệng giải thích, một cái tay bé bé trắng nõn như ngó sen, mập ơi là mập đột nhiên vươn lên từ dưới bàn.
Thấy cánh tay kia muốn tóm râu mình, Cơ Ông đột nhiên né ra, con mắt bình tĩnh mang theo ý cười, nhìn chủ nhân của bàn tay nhỏ bé kia, “Quỷ nghịch ngợm, gia gia đang nói chuyện, không được ngắt lời.”
Những người khác sững sờ, rối rít nhìn xuống dưới bàn.
Đến lúc này mọi người mới phát hiện, có một đứa bé trắng trắng mập mập đang trốn dưới mặt bàn, toàn thân nó chỉ mặc một cái yếm màu đỏ, đứa bé khoảng hai tuổi, khuôn mặt mập mập tròn tròn, nó mở to cặp mắt đen láy ngập nước, trong miệng còn phun bong bóng, đáng yêu vô cùng.
Người có thể khiến đại trưởng lão mỉm cười, cũng chỉ có đứa bé này.
Cục cưng quý giá của đại trưởng lão – Cơ Ninh Vũ, mặc dù không phải cháu trai ruột, nhưng đại trưởng lão rất thích tự xưng mình là gia gia, mà còn gọi không biết mệt cơ, yêu thương che chở cho Cơ Ninh Vũ như cháu ruột.
Ngoại trừ biểu lộ cực kỳ khó coi của Cơ Hách, những người khác đều cười cười như ngầm hiểu, từ sau khi nhóc mập này đến, Bách Điểu cốc có thêm rất nhiều tiếng cười vui vẻ.
Hơn nữa đừng nhìn nhóc mập mới có hai tuổi, tu vi của nó cao lắm nhé.
Đương nhiên, tu vi không cao mới là chuyện lạ, lúc nó sinh ra đã nuốt trọn cả nửa hồ linh thủy của Du Tiểu Mặc cơ mà, suýt nữa thì bị Du Tiểu Mặc nướng lên ăn rồi.
Cơ Ông bảo nó ngoan ngoãn không được quấy rồi, rồi mới trả lời câu hỏi của Cơ Hách: “Cơ Vân Lang luôn ở trong cốc dưỡng thương, bản thân hắn cũng biết tình trạng của mình không thể tùy tiện ra ngoài, huống chi vết thương của hắn chưa khỏi hoàn toàn, như vậy thì vì sao hắn lại xuất cốc một mình, thậm chí còn không mang theo Cơ Văn và Cơ Vũ, nhị trưởng lão có cân nhắc đến vấn đề này chưa?”
Sắc mặt Cơ Hách âm u khó đoán, đúng là lão chưa nghĩ tới vấn đề này, kể từ sau khi biết tin cháu trai đã chết, tâm trạng của lão vô cùng nóng nảy, sao có thể nghĩ nhiều như vậy.
Cơ Ông nói tiếp: “Giải thích duy nhất là, có người lấy cớ gọi Cơ Vân Lang ra, hơn nữa còn dặn hắn đi một mình, người này nhất định phải là người quen của Cơ Vân Lang, mà còn là quan hệ không tệ.”
“Đại trưởng lão nói rất đúng, Cơ Vân Lang và thành viên của Thiên Cẩu chưa gặp gỡ cũng chưa va chạm bao giờ, nếu đúng như thế, hẳn là có người muốn giá họa cho Thiên Cẩu, để chúng ta tập trung ánh mắt về phía Thiên Cẩu.” Tứ trưởng lão là người phụ họa đầu tiên.
Tam trưởng lão nói: “Ta thấy Kỳ Lân tộc, Chân Long tộc và Huyền Quy tộc đều có hậu bối mất tích, xét theo tình hình này, bọn họ cũng bị giết hại như Cơ Vân Lang rồi, mà dù Thiên Cẩu có mạnh, cũng không mạnh tới mức đồng thời đối kháng được với cả bốn tộc, ta nghi trong việc này có một âm mưu kinh thiên động địa.”
Nói rất có lý, những người khác cùng phụ họa theo.
Cơ Ông cũng nhẹ gật đầu, nhóc béo trong lòng ông cũng gật đầu theo như người lớn.
Không khí nghiêm túc trong lầu các lại bị nó phá vỡ.
Cơ Ông cười cười sờ cái đầu nhỏ của nó, ánh mắt lại nhìn về Cơ Hách và sắc mặt càng ngày càng âm u của lão, “Nếu ông cố ý muốn đi tìm Thiên Cẩu để tính sổ thì chẳng khác nào bước vào bẫy của kẻ địch, hôm nay bọn chúng trong tối chúng ta ngoài sáng, phải cẩn thận e dè hơn.”
Cơ Hách thấy tất cả đều đồng ý với suy nghĩ của đại trưởng lão, trong lòng biết lão không thể nào thuyết phục được họ, ban đầu còn có Tam trưởng lão ủng hộ, nhưng từ khi Vân Lang gặp chuyện không may, phe của Tam trưởng lão đã triệt để nghiêng về phía đại trưởng lão, bây giờ sức một mình lão chẳng làm nên việc gì, cũng đành phải thỏa hiệp.
“Chẳng lẽ thù của Vân Lang không thể báo sao? Hơn nữa nếu chúng ta không có động tác gì, người khác sẽ nhìn Yêu Hoàng tộc thế nào?” Cơ Hách càng nghĩ càng không cam lòng, cháu lão đã chết, tất cả hy vọng cũng mất theo.
“Cơ Hách, ông tỉnh táo một chút, không chỉ có chúng ta mất đi hậu bối, ba tộc khác cũng sẽ có động tác thôi, chúng ta nên xem họ định làm gì, chuyện này liên lụy rất rộng, không thể có đáp án trong chốc lát.” Cơ Ông ung dung giải thích, hai tay bắt đầu ôm chặt nhóc béo càng ngày càng không an phận trong lòng mình.
Cơ Hách nhìn tổ tôn hai người chơi đùa với nhau, động tác qua lại, trong mắt lóe lên lãnh ý.
Lão già chết tiệt, bây giờ chắc trong lòng lão đắc ý lắm chứ gì, Vân Lang chết rồi không có ai gây phiền phức cho bảo bối của lão, cũng không có ai tranh đoạt Yêu Hoàng tộc nữa, nếu như người chết là Cơ Ninh Vũ, Cơ Hách không tin Cơ Ông còn có thể bình tĩnh ngồi đây.
Hơn nữa, tại sao người chết lại là cháu mình?
Từ sau khi Cơ Vân Lang gặp phải Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, ban đầu thì bị cướp nguyên tố chi tâm Hỏa, rồi mất luôn cả hai chân, bây giờ mạng cũng không còn.
Nghĩ tới đây, Cơ Hách giận sôi máu, trong lòng chỉ hận không thể làm thịt Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, tất cả sự việc đều bắt đầu từ chúng, không có chúng, Vân Lang cũng không chết.
Giờ khắc này, Cơ Hách đã đổ toàn bộ sai lầm và tội trạng lên đầu Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, nộ khí trong người như muốn lao về phía chân trời.
Cặp mắt tròn đen láy của nhóc béo nhìn chằm chằm vào vẻ mặt oán hận của Cơ Hách, đồng tử đen bóng phản chiếu thân hình của lão già kia, khuôn mặt tròn phúng phính lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Nụ cười này chỉ duy trì trong một giây, hai tay Cơ Ông đã véo má nó, cưng chiều nói: “Tiểu hỗn đãn, không phải gia gia đã dạy con, có ý nghĩ gì cứ để trong lòng thôi, bằng không thì dễ dàng bị người ta nhìn thấu lắm.”
Nhóc béo chỉ nghe được ba từ đầu tiền, ba từ này gợi cho nó nhớ đến cái tên mà nó vẫn muốn quên —— Hỗn Cầu, đây là tên đại nhân ban thưởng cho nó, đúng là làm nó vừa yêu vừa hận!
Yêu là vì mấy người kia không được vinh hạnh đặc biệt này, nó là người duy nhất được đại nhân ban tên đó, còn hận vì cái tên này quá khó nghe!
Nhưng kẻ dám đối nghịch với chủ nhân và đại nhân, nó không muốn buông tha dù chỉ một tên.
Vì vậy trong lúc Du Tiểu Mặc không hay biết, Hỗn Cầu của hắn đã mọc lệch rồi.