CHƯƠNG 619: KÉO DÀI
Lúc Du Tiểu Mặc biến mất, Du Chấn Thiên bất chợt dừng lại, đứng tại chỗ, khóe miệng kéo ra một đường cong quỷ dị.
Thực ra cho tới nay lão vẫn không xác định chắc chắn liệu Du Tiểu Mặc có thực sự mở không gian được không, bởi vì trước khi không gian được mấy lão già kia truyền cho Du Quân Kỳ, thì ngoại trừ các tiền bối thời kỳ viễn cổ, chưa từng có ai mở được không gian.
Các đời gia chủ của gia tộc Xích Huyết đều thử rất nhiều cách, kể cả lão lúc còn trẻ, khi chưa trở thành gia chủ cũng đã từng thử qua, nhưng không phải lão lén lút mở, mà là mấy lão già kia muốn thử mở không gian ra nên mới lấy máu của lão, cũng nhờ lúc ấy mà Du Chấn Thiên mới biết được gia tộc Xích Huyết còn có một món bảo bối như vậy, đáng tiếc là không thể nào mở được.
Lúc ấy, Du Chấn Thiên trẻ tuổi không để món báu vật truyền tộc kia ở trong lòng, bởi vì trong mắt lão thứ không thể sử dụng hoàn toàn không có giá trị gì, lão vẫn tin chắc như vậy.
Đợi tới khi Du Chấn Thiên trở thành gia chủ, tiếp xúc đến bí mật hạch tâm của gia tộc mới biết được báu vật truyền tộc thực sự là thứ gì.
Có thể khiến linh thảo phát triển nhanh hơn, có thể giúp linh lực khôi phục cấp tốc, còn có thể luyện chế một số lượng linh đan cực lớn, đây tuyệt đối là báu vật vô giá, làm sao Du Chấn Thiên có thể không động tâm đây, chỉ tiếc là sau khi biết rõ tác dụng của báu vật truyền tộc, lão đã không có cơ hội nhìn thấy nó nữa, bởi vì đệ đệ của lão – Du Quân Kỳ đã mang theo báu vật truyền tộc biến mất.
Từ đó về sau, đã mấy vạn năm Du Chấn Thiên không gặp lại Du Quân Kỳ.
May mà Du Quân Kỳ cũng không thể mở báu vật truyên tộc, Du Chấn Thiên vừa lo lắng vừa nhẹ nhõm, ít nhất bản thân Du Quân Kỳ không có khả năng sử dụng vật báu ấy, lão không cần lo Du Quân Kỳ sẽ bất chợt quay về giành lại vị trí gia chủ.
Du Chấn Thiên vẫn luôn vững tin rằng chắc chắn sẽ không có ai mở được báu vật truyền tộc, có điều sau khi Du Tiểu Mặc xuất hiện, lão dần dần không còn tự tin ấy nữa.
Nói không chừng hắn thật sự mở được báu vật truyền tộc, mặc kệ tỷ lệ cao bao nhiêu, vừa nghĩ tới lợi ích mà báu vật truyền tộc sẽ mang lại cho gia tộc Xích Huyết, Du Chấn Thiên càng kiên định quyết tâm muốn bắt Du Tiểu Mặc trở về.
Về phần vì sao phải đợi Du Tiểu Mặc tiến vào không gian.
Bởi vì nếu như hắn không vào, Du Chấn Thiên muốn truy hỏi về không gian còn phải phí chút thủ đoạn, nếu lỡ tay làm ảnh hưởng tới không gian thì đúng là cái được không bù nổi cái mất, nếu có cách tốt nhất sao lại không dùng.
Nghĩ vậy, Du Chấn Thiên nhanh chóng phóng lĩnh vực của lão ra —— lĩnh vực hư vô, chỉ cần ở trong lĩnh vực, bất cứ vật gì cũng không thoát khỏi tầm mắt của lão.
…
Trong không gian, Du Tiểu Mặc xuất hiện trước mặt Phục Tử Lâm, miệng đầy máu tươi, làm Phục Tử Lâm hoảng sợ vô cùng, một giây trước còn đang khiếp sợ vì cảnh vật xung quanh, một giây sau đã chẳng còn thời gian mà quan tâm tới những thứ này.
“Tiểu sư đệ, ngươi làm sao thế?”
Phục Tử Lâm vội vàng chạy qua đỡ Du Tiểu Mặc dậy, vừa kiểm tra mới phát hiện hắn bị chút nội thương, may mà không nghiêm trọng.
Du Tiểu Mặc xua xua tay, lấy một viên linh đan ra nuốt xuống, linh đan vừa vào miệng đã tan ngay, không bao lâu, thương thế của hắn đỡ được bảy tám phần. Cũng khó trách, viên linh đan hắn dùng là linh đan cấp mười một, dùng loại linh đan này để trị nội thương có chút phí phạm.
“Đệ đã không có gì đáng ngại, nhưng tình cảnh của chúng ta bây giờ có chút không ổn!”
Thời khắc quyết định vào không gian tránh nạn, Du Tiểu Mặc đã biết rõ không thể nào giấu giếm được nữa, nhưng Du Chấn Thiên là cường giả Thánh cảnh bảy sao, hắn không thể cam đoan liệu lão có cách nào chiếm đoạt không gian của hắn không, phải chuẩn bị tâm lý trước.
Nét mặt Phục Tử Lâm trở nên nghiêm túc, “Tiểu sư đệ, lần này là ta hại ngươi, nếu như tìm được cơ hội, các ngươi hãy chạy trước, không cần để ý đến ta.”
“Không được! Nhị sư huynh, huynh không cần lo lắng, sẽ có cách thôi.” Du Tiểu Mặc lắc đầu, căn bản thì chuyện này không phải là lỗi của Phục Tử Lâm, Du Chấn Thiên đã nhằm vào hắn thật lâu, cho dù không phải hôm nay, thì sau này cũng sẽ xảy ra thôi. Còn nữa, vất vả lắm mới cứu được nhị sư huynh, giờ lại để hắn đi chịu chết, có thể sao?
Phục Tử Lâm vô thức nghĩ tới Lăng Tiêu, hắn từng nghe nói y và Du Tiểu Mặc như hình với bóng, lần này lại chỉ thấy một mình tiểu sư đệ, trong lòng không nén nổi nghi hoặc, “Tiểu sư đệ, vị kia nhà ngươi… Sao hắn không ở bên cạnh ngươi?”
“Lúc đệ tới đây hắn đang bế quan, nhưng bây giờ hẳn là đã xuất quan rồi.”
Trên mặt Du Tiểu Mặc hiện lên vẻ lúng túng, nhưng cũng bởi vậy hắn mới nhớ tới hắn và Lăng Tiêu có thể liên lạc bằng đá truyền âm mà, vội vàng lôi ra, nhưng mặc kệ hắn thử thế nào, đá truyền âm đều không có phản ứng. Theo lý thuyết, dù diện tích của Linh Sơn lớn đến mấy cũng không thể vượt qua phạm vi của đá truyền âm được.
Phục Tử Lâm nhìn là biết rõ kết quả.
Đúng lúc này, không gian đột nhiên chấn động kịch liệt, đá truyền âm trên tay Du Tiểu Mặc vì cầm không chặt cũng rơi xuống đất, không gian lung lay làm tất cả bọn họ không thể đứng vững, sinh vật duy nhất có thể ổn định cũng chỉ có Tiểu Binh.
Du Tiểu Mặc cuống quít ngẩng đầu, sau đó hắn thấy trên bầu trời của không gian xuất hiện một khe hở rất nhỏ, khe hở đang chậm rãi mở rộng, từng tia khí đen không ngừng chảy vào, nếu còn mặc kệ như vậy, rất có thể không gian sẽ bị hủy.
Du Tiểu Mặc nghiêng đầu nhìn nhị sư huynh và khế ước thú của hắn, cắn răng, cuối cùng vẫn phải ra khỏi không gian trước mặt hai thú một người, Phục Tử Lâm nhìn thấu ý định của tiểu sư đệ nhưng không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn biết mất.
Du Tiểu Mặc rời khỏi không gian liền thay thế vị trí của nó, bởi vì không gian tồn tại trong cơ thể hắn, nếu hắn tiến vào không gian, không gian sẽ hóa thành một hại bụi tầm thường cực kỳ nhỏ nhoi trôi nổi trong không khí, nếu không vào, hắn ở đâu không gian sẽ ở đó.
Du Tiểu Mặc còn chưa kịp an ủi, hắn đã bị một luồng khí đen làm người ta sởn cả da gà đánh vào chính diện, vì ép hắn ra, lại không muốn hủy hoại không gian, Du Chấn Thiên cũng không quá nặng tay, cho nên Du Tiểu Mặc chỉ mất chút sức đã chặn lại được.
“Cuối cùng cũng chịu đi ra.”
Giọng nói trầm thấp của Du Chấn Thiên mang theo sự mừng rỡ khó có thể đè nén vang lên bên tai Du Tiểu Mặc, cuối cùng không gian cũng rơi vào trong tay lão rồi.
“Khoan đã!” Du Tiểu Mặc chợt hô lớn, bộ dáng có chút chật vật.
Vốn là Du Chấn Thiên có thể không quan tâm mà bắt Du Tiểu Mặc lại ngay, nhưng đại khái là xuất phát từ sự tự tin vào bản thân, hoặc là lão cũng muốn nghe Du Tiểu Mặc muốn nói gì trước khi chết, cho nên mới dừng tay.
“Nể tình ngươi là cháu ta, ta sẽ nghe xem ngươi muốn nói gì.”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, xin lỗi nha, hắn không hề muốn làm cháu của lão già này, ban đầu thì chiếm vị trí gia chủ của cha hắn, bây giờ còn nhấp nghé đồ vật của cháu mình, ấy thế mà lúc nào cũng bày ra cái vẻ đạo mạo, có một người bác ác tâm như thế này tuyệt đối là bất hạnh.
Chỉnh lại sắc mặt, Du Tiểu Mặc ấp úng nói: “Ta nghĩ ông rất muốn biết vì sao ta lại mở được báu vật truyền tộc, đúng không?”
Trong mắt Du Chấn Thiên lóe lên một tia tinh quang, lạnh giọng nói: “Khai hết những gì ngươi biết, ta có thể không giết ngươi.”
Du Tiểu Mặc cười: “Cho dù ta không nói, ông cũng không thể giết ta.”
“Ngươi dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?” Ánh mắt sắc bén của Du Chấn Thiên nhìn hắn thật kỹ, uy áp từ trên người lão lan tràn khắp lĩnh vực, nếu là người bình thường chỉ sợ đã quỳ xuống run rẩy trước mặt lão.
Vậy mà Du Tiểu Mặc lại chẳng có vẻ gì là bị ảnh hưởng, ngược lại còn tự tin nói: “Bởi vì ta chết rồi, ông vĩnh viễn đừng mơ mở ra không gian.”
Du Chấn Thiên cười lạnh, “Ngươi cho rằng ta không có cách moi bí mật từ trong miệng ngươi sao?”
Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Ý của ta là, cho dù ta có nói bí mật này cho ông, thì ông cũng không bao giờ mở được không gian, bởi vì toàn bộ gia tộc Xích Huyết chỉ có một mình ta mới mở được nó, ta không lừa ông, nếu không thì gia tộc Xích Huyết cũng không tốn bao nhiêu năm như vậy mà vẫn lực bất tòng tâm.”
Căn bản là Du Tiểu Mặc hoàn toàn không lo lắng sau khi Du Chấn Thiên biết rõ bí mật sẽ đi tìm Du gia, phải biết số lượng vị diện cấp thấp lên tới cả ngàn vạn, rất khó để tìm chính xác được một vị diện nào đó, chưa kể hắn vẫn biết nói dối, nói làm sao có thể lừa Du Chấn Thiên là được.
Du Chấn Thiên đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn.
Du Tiểu Mặc nhìn lão cười mà không hiểu gì, lời hắn nói có gì buồn cười đến thế hả?
Nét mặt nghiêm túc của Du Chấn Thiên lộ ra vẻ diễu cợt, nhưng giọng điệu lại cực kỳ cường thế, quyết tâm có bằng được, “Ngươi cho rằng ngươi nói vậy thì ta không dám động tới ngươi à, quả nhiên là ngây thơ y như cha ngươi, cho dù ngươi nói thật, ta cũng có hàng trăm loại phương pháp để khống chế ngươi, khiến ngươi không chết nhưng không thể động đậy, ngươi tin không?”
Du Tiểu Mặc rùng mình, đương nhiên là hắn tin, người này ngay cả đệ đệ của mình còn hạ độc thủ được, thì có gì để trông cậy rằng lão sẽ hạ thủ lưu tình với cháu mình đây? Đáp án dĩ nhiên là cực kỳ cực kỳ không có khả năng.
Du Chấn Thiên không muốn nói nhảm với hắn, lão nheo mắt lại, toàn thân toát ra vẻ nguy hiểm, khí thế cũng bắt đầu cuồng bạo, không gian xung quanh Du Tiểu Mặc hơi vặn vẹo.
Du Tiểu Mặc nói thầm một tiếng không ổn, vội vàng lùi lại phía sau, nhưng bây giờ hắn đang ở trong lĩnh vực của Du Chấn Thiên, bất kể có lùi xa đến mấy thì vẫn ở trong phạm vi công kích của lão.
Du Chấn Thiên cho rằng một người bị giày vò tàn tạ đến mấy lão cũng có thể cứu sống, cho nên căn bản không tồn tại vấn đề có nên làm hắn tổn thương hay không, lúc này lão chỉ muốn bắt Du Tiểu Mặc lại, ra tay không hề cố kỵ.
Xung quanh Du Tiểu Mặc đột nhiên xuất hiện mấy thứ hình cầu được ngưng tụ từ ánh sáng đen, mặc dù không biết nó là gì, nhưng hắn có thể cảm nhận lực sát thương từ chiêu này cực kỳ mạnh, nếu như bị đánh trúng, có lẽ hắn sẽ bước nửa chân vào quan tài.
Ngay lúc Du Tiểu Mặc sắp tuyệt vọng, lĩnh vực đột nhiên chấn động.