CHƯƠNG 591: KẾT GIỚI BỊ PHÁ
Kết giới bị tấn công mạnh tới nỗi không ngừng lay động, tần suất cung điện chấn động cũng càng lúc càng nhanh, dù sao nó cũng không được kết nối với mặt đất. Cung điện được kết giới nâng lên lơ lửng trong nước, kết giới chỉ cần hơi rung một chút, cung điện cũng sẽ đung đưa theo.
Một khi kết giới bị phá, cung điện của Bạch Hổ sẽ chìm vào đáy biển, đến lúc ấy nó sẽ gặp phải tấn công gì, hủy hoại gì, không ai dự đoán chính xác được.
Du Tiểu Mặc cân nhắc tới điểm này, lập tức chạy nhanh hơn.
Bạch Hổ quá lười, cho nên cung điện ngoài việc đẹp mắt, thoải mái và như một mê cung khổng lồ thì hoàn toàn không có cơ quan hay bẫy rập gì, có điều xuất hiện không ít kết giới.
Đối với người khác đây là chướng ngại không nhỏ, nhưng thân là chủ nhân của chuyên gia phá kết giới Kim Sí trùng như Du Tiểu Mặc, hắn đi một đường như cá gặp nước, không bao lâu đã tới trung tâm của cung điện.
Trung tâm của cung điện là một đại điện cực kỳ rộng lớn, trần nhà được khảm thạch anh có màu trắng xanh đan xen, mặt đất đều được làm từ vật liệu để chế tạo giường ngọc, màu sắc cực kỳ sáng ngời, toàn bộ đại điện như thế ở dưới nước, từng loại màu sắc giúp nhau tỏa sáng, Du Tiểu Mặc bước vào mà cảm giác mình đã lạc tới tiên cảnh.
Hai bên đại điện là hai hàng cột đá rất cao, nối thẳng từ cửa lớn tới bảo tọa duy nhất, xung quanh bảo tọa được khảm nạm bảo thạch tản ra hào quang bảy màu, bên trên được phủ nệm lông cực dày, vừa nhìn đã thấy cực kỳ dễ chịu, rất giống với ngai vàng của hoàng đế.
Du Tiểu Mặc không nén nổi tò mò, vội chạy tới.
Thôn Kim thú cũng nhanh chân lao qua, theo sau nó còn có hai con Kim Sí trùng, ba đứa liên tiếp nhào vào bảo tọa, cả ba đều nhanh hơn Du Tiểu Mặc một bước.
Cho nên nói, có loại chủ nhân nào thì có dạng khế ước thú đó, đức hạnh y chang nhau.
Du Tiểu Mặc đẩy Thôn Kim thú và Kim Sí trùng vào góc bảo tọa, đặt mông ngồi xuống, không biết là lông của yêu thú nào mà mềm mại thế, còn có cảm giác mát rượi.
“Ngao ngaoo ngao” Thôn Kim thú nhảy lên tay vịn của bảo tọa, không ngừng léo nhéo kháng nghị với Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc giơ tay lên đập nó một cái, “Mặc dù không rõ giống loài của ngươi là gì, nhưng chắc chắn không phải sói, ngao ngao ngao gì chứ, không ai trao giải cho ngươi đâu.”
Thôn Kim thú nhe răng nhếch mép: “Cạc cạc cạc”
“Được rồi được rồi!” Du Tiểu Mặc nhảy xuống, bắt đầu tìm kiếm nguyên tố chi tâm.
Bản đồ biểu hiện nguyên tố chi tâm Thủy đang ở trong đại điện này, nhưng không ghi rõ vị trí cụ thể, cho nên hắn phải tìm một thứ nhỏ nhỏ trong đại điện cực lớn.
Du Tiểu Mặc dùng hết sức để công kích loại ngọc thạch dưới chân, quả nhiên như hắn đoán, cả một mảnh ngọc thạch bằng phẳng chỉ hơi méo một chút, vết lõm lớn chừng ngón tay cái, cứ theo tốc độ này chắc phải đến sang năm hắn mới đào được một cái hố sâu bốn năm mét gì đấy quá.
Thời điểm hắn đang nghĩ cách giải quyết, tần suất lắc lư của cung điện đã giảm dần, nhưng lần nào cũng chấn động như sắp tận thế tới nơi, không nhanh thì không còn kịp nữa rồi.
Không biết qua bao lâu, một âm thanh kịch liệt bỗng nhiên vang lên, vài giây sau, là tiếng của một quả bóng khổng lồ bị đâm vỡ, kèm theo đó là một hồi chấn động như động đất, nước biển gầm thét tràn vào từ bốn phương tám hướng…
Cung điện bị nước biển lấp đầy, sau đó lại bị xô về hướng khác, nước biển dùng khí thế như sét đánh để tràn vào khắp cung điện Bạch Hổ.
Thời điểm cung điện rơi xuống đáy biển, kết giới chập chờn bên ngoài đã bị nước biển đánh tan, xung quanh cung điện tràn ngập nước biển đục ngầu.
“Đáng tiếc.”
Hạ Âm nhìn cung điện bị hủy diệt, bỗng cảm khái.
“Nếu thánh nữ thích tòa cung điện này, đợi thánh nữ trở thành đan sư thải cấp thất phẩm, nói không chừng có thể thử một lần.” Gã áo choàng đen phát ra tiếng cười khặc khặc, muốn tạo ra kết giới vây quanh và nâng lên một cung điện lớn như vậy, cường giả Thánh cảnh bình thường không thể nào làm được.
Nếu không phải phá vỡ kết giới mới có thể đi vào, thực ra họ cũng không muốn làm vậy, cung điện chìm xuống đáy biển, chẳng biết bảo bối bên trong có gặp nước không, tìm kiếm cũng phiền toái.
Hạ Âm cười yếu ớt không nói, sự tồn tại của đan sư thải cấp thất phẩm trong thời viễn cổ cũng hiếm hoi như lông phượng sừng lân, chớ nói chi là hiện tại, điều kiện lên cấp khó như lên trời, xét tình huống linh hồn bây giờ, ngay cả Hạ Âm cũng biết mình không có hy vọng lên tới thất phẩm.
Hơn nữa cung điện Bạch Hổ đẹp thì đẹp, nhưng không thực dụng, nếu nàng thật sự trở thành đan sư thất phẩm thì cần gì tới tòa cung điện này, tự nhiên sẽ có người tạo cho nàng một tòa đẹp hơn thế này nhiều.
“Hai vị tiếp tục nói chuyện phiếm, chúng ta đi trước một bước.”
Giọng của Mặc Sĩ Tây Nguyên vang lên bên tai họ, đợi hai người nhìn sang, lão đã dẫn người của bộ lạc Thủy Tây tiến vào cung điện.
Hai người không nói nhảm nữa, lập tức mang thuộc hạ chạy tới, chỉ sợ chậm một bước Mặc Sĩ Tây Nguyên sẽ tìm được bảo bối, bọn họ vẫn chưa thương lượng việc phân chia bảo bối, nhưng ai tìm được trước thì bảo bối sẽ thuộc về người đó.
Suy nghĩ này chính là phản ứng nguyên thủy nhất của các cường giả, đến lúc đó giấu bảo bối đi, dù người khác nghi ngờ cũng không thể chạy lên lục soát người đối phương.
Trong khi ba thế lực cứ tưởng khắp cung điện đều là nước, thì có một vài chỗ còn chẳng dính lấy một giọt nước nào, tất cả nước biển đều bị cản ở bên ngoài.
Một trong số đó chính là nơi Du Tiểu Mặc đang đứng, sàn của chủ điện được tạo thành từ một khối ngọc thạch màu ngà sữa cực lớn, thực ra bên trong khối ngọc thạch đó chính là một mê cung khổng lồ.
Mà nói đúng hơn thì toàn bộ nền của cung điện đều là khối ngọc thạch khổng lồ này, chỉ có điều nơi khác đã bị Bạch Hổ che giấu, cho nên người khác mới nghĩ rằng chỉ có nền của chủ điện được làm từ nó.
Mấy nét vẽ vòng vèo trên bản đồ, thực ra là ba lối vào mê cung.
Mặc dù có ba cửa, nhưng người không quen đường vẫn bị lạc ở bên trong, hơn nữa còn có khả năng làm kinh động tới nguyên tố chi tâm Thủy, nếu để nó chạy vào biển thì cả đời này đừng mong tìm được nó.
Du Tiểu Mặc đi theo chỉ dẫn của bản đồ, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu, vừa tới gần đã thấy nguyên tố thủy càng ngày càng đậm đặc.
Du Tiểu Mặc trịnh trọng nói với đám khế ước thú của mình: “Tiểu Kim, Tiểu Binh, Tiểu Bàng, các ngươi bảo vệ lối ra cho tốt, nếu nguyên tố chi tâm Thủy chạy tới, nhất định phải cản nó lại giúp ta, nếu để nó chạy thoát, khẩu phần của các ngươi sẽ bị cắt hết đó.
Thôn Kim thú và Bóng Bàn: “…”
Cùng lúc đó, Lăng Tiêu không được may mắn cho lắm.
Ngay lúc y sắp hoàn thành việc luyện hóa thi thể Bạch Hổ, bỗng thấy có người xông vào phạm vi cảm ứng của mình.
Vốn là y có thể ném thi thể Bạch Hổ vào trong không gian, đợi có cơ hội rồi luyện hóa tiếp, nhưng sau đó Lăng Tiêu lại phát hiện thi thể Bạch Hổ không thể di chuyển. Nhìn thì có vẻ toàn bộ cung điện không có cơ quan hay bẫy rập, trên thực tế nơi này có một cơ quan lớn nhất, cũng là duy nhất.
Phản ứng đầu tiên của nhiều người sau khi thấy thi thể của Bạch Hổ chính là đem làm của riêng, lại không biết, đây là điều kiện để cơ quan khởi động. Lúc Lăng Tiêu hòa tan giường ngọc đã phát hiện ra điểm này, nếu không thì sao y có thể để Du Tiểu Mặc đi tìm nguyên tố chi tâm một mình được.
Lăng Tiêu đành phải phân tâm để liên hệ Du Tiểu Mặc, vội nói: “Ngốc, tìm được nguyên tố chi tâm Thủy chưa?”
Bạn nhỏ ngốc nào đó: “…”
Cuối cùng, vẫn nhận ra giọng điệu Lăng Tiêu có vẻ vội vã, lười so đo với y, lập tức nói tình hình cho y biết, đúng là hắn đã tìm được nguyên tố chi tâm Thủy, nhưng linh trí của viên nguyên tố chi tâm này cao hơn bất cứ viên nào hắn từng gặp, trơn trượt như cá chạch vậy đó.
Nếu không phải hắn có dự kiến trước, để ba đứa canh giữ ba cửa nếu không chỉ sợ nó đã đào tẩu từ lâu rồi, vì không để khẩu phần bị cắt xén, cả ba đều nỗ lực hết sức.
“Tốc chiến tốc thắng, có thể vị trí của ta đã bị phát hiện rồi, em lấy được nguyên tố chi tâm phải rời khỏi cung điện ngay, đến lúc đó ta sẽ đi tìm em.” Lăng Tiêu nhanh chóng nói ra tính toán của mình.