CHƯƠNG 94: KIỂM TRA (1)
Sau đó, Du Tiểu Mặc sử dụng ba ngày này thử luyện chừng ba mươi viên linh đan.
Tuy chất lượng linh thảo khá thấp, nhưng đối với Du Tiểu Mặc mà nói vẫn có thể tận dụng, bởi vì chất lượng thấp cho nên tạp chất ẩn chứa trong linh thảo cũng nhiều, Du Tiểu Mặc lợi dụng điểm này để luyện tập năng lực rèn luyện linh thảo cấp hai của mình.
Qua hai ngày thí nghiệm, hắn phát hiện mình có thể luyện linh thảo tối đa là bốn lần.
Đối với những đan sư khác mà nói, con số này đã rất cao, bởi vì đan sư bình thường chỉ có thể rèn luyện linh thảo cấp hai không hơn hai lần, cộng thêm với việc chất lượng linh thảo không cao, cho nên linh đan luyện được chỉ có thể dùng chữ ‘kém’ để hình dung, hơn nữa tỉ lệ nguy hiểm của linh đan hạ phẩm vẫn cao tới 35%.
Nhưng qua nhiều lần rèn luyện của Du Tiểu Mặc, tỉ lệ nguy hiểm của linh đan cũng được giảm xuống đến 15%, tuy không thể so sánh với linh đan thượng phẩm hắn luyện được lúc trước, nhưng đối với linh đan hạ phẩm mà nói, đã khá tốt rồi, có ít người cho dù sống cùng cực cả đời cũng không mua nổi một viên linh đan thượng phẩm.
Cảm khái xong, Du Tiểu Mặc liền ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại một ngày, hắn bắt đầu học cách đi chung quanh trao đổi cùng các sư huynh đệ, thật đúng là bị hắn hỏi được không ít tin tức có ích.
Bởi vì ngày mai là buổi kiểm tra, cho nên những sư huynh đệ nhập môn cùng lúc với hắn đều tỏ vẻ rất hồi hộp. Bài kiểm tra ngày mai sẽ quyết định tương lai của họ mà, không lo lắng không được.
Du Tiểu Mặc đã là đan sư cấp hai, thực ra thì hắn không lo lắng lắm, chỉ là đối với việc đệ tử của ba ngọn núi lớn đều làm bài kiểm tra cùng một chỗ có chút bất ngờ mà thôi.
“Trần sư huynh, vì sao cả ba ngọn núi lớn đều phải kiểm tra một chỗ?” Du Tiểu Mặc nhìn sang một vị sư huynh ngồi bên cạnh, chậm rãi mà hỏi.
Trần sư huynh quay đầu lại, vừa thấy người hỏi là Du Tiểu Mặc, vốn chẳng muốn trả lời, nhưng thấy những sư huynh đệ khác ở xung quanh đều mở to hai mắt nhìn mình, đành phải nói, “Quy định này vốn là lão tổ của Đan Hệ chúng ta quy định, ý là muốn thúc đẩy ba ngọn núi lớn có cơ hội trao đổi gia tăng tình cảm, nhưng dần dà, buổi kiểm tra này đã đánh mất mục đích ban đầu, biến thành trận đấu để so tài giữa ba ngọn núi.”
Vị Trần sư huynh này lúc trước cũng cùng luyện tập sức mạnh linh hồn với Du Tiểu Mặc trong thạch thất, cuối cùng còn bất cẩn làm nổ bay lô đỉnh.
Lúc ấy, đối với việc Du Tiểu Mặc thoáng cái đã thành công, Trần sư huynh chẳng vui vẻ gì cho lắm, về sau còn thấy hắn được Ngũ sư huynh khen ngợi, trong lòng càng không thích Du Tiểu Mặc, rồi lại nghe nói hắn còn được Khổng Văn thu làm đồ đệ, cái cảm giác không thích trong lòng đã biến thành khó chịu.
Chỉ là sau lần đó gã rất ít khi nhìn thấy Du Tiểu Mặc, hiện tại gặp lại hắn, trong lòng vẫn có chút bất mãn, nhưng trên mặt chẳng có cảm xúc gì.
“Trần sư huynh, theo lời ngươi nói, nếu như biểu hiện kém, chẳng phải là bị mất mặt trước tất cả mọi người.”
Lần đầu Du Tiểu Mặc biết được sự mâu thuẫn giữa ba ngọn núi, tình hình vẫn luôn như thế này, đến cuối cùng, thậm chí quan hệ giữa Đô Phong và Thiên Phong còn có khả năng biến thành mâu thuẫn không thể hòa giải, việc này đối với nội bộ phái Thiên Tâm vô cùng bất lợi.
“Đương nhiên, đặc biệt là ngươi đó, Du sư đệ, ngươi còn là thân truyền đệ tử của Khổng sư thúc, nếu ngươi mất mặt trước nhiều người như vậy, hậu quá khó mà lường được đấy!” Lúc Trần sư huynh nói đến Du Tiểu Mặc, trên mặt nhiều hơn một chút hả hê khó phát hiện.
“Thật cảm tạ sự quan tâm của sư huynh, ta sẽ cố gắng.” Du Tiểu Mặc cười đáp lại.
Ai thèm quan tâm tới ngươi chứ, Trần sư huynh ‘Hứ’ một tiếng.
Tuy đã nhận được tin tức mà mình muốn, nhưng Du Tiểu Mặc cũng không đi ngay mà còn ngồi lại nói chuyện với mọi người một lát.
Buổi tối, có một vị sư huynh tới thông báo cho Du Tiểu Mặc, buổi kiểm tra ngày mai sẽ tiến hành vào giờ tỵ, là chín giờ sáng, mời mọi người tập hợp tại Linh Thảo Đường trước giờ tỵ.
Tiễn vị sư huynh kia đi, Du Tiểu Mặc liền đóng cửa đi ngủ, hắn không luyện đan nữa, dù sao một buổi tối cũng chẳng làm nên chuyện, huống hồ cũng đã lâu rồi hắn không nghỉ ngơi một cách bình thường.
Buổi tối Lăng Tiêu cũng không tới tìm hắn, có lẽ là bận, bởi vì sáng hôm sau tỉnh lại cho đến khi tập hợp xong, Du Tiểu Mặc cũng không thấy Lăng Tiêu xuất hiện.
Lần này người dẫn họ đi kiểm tra là Khổng Văn.
Tuy những đệ tử ở đây đều mới chỉ nhập môn nửa năm, nhưng khi tất cả tập trung lại, số lượng hề không ít, đều là máu mới của ba ngọn núi lớn, cho nên Khổng Văn cũng rất xem trọng.
Đan Sư Hội Đường là đích đến của chuyến đi này.
Đan Sư Hội Đường là kiến trúc có tạo hình kì lạ nhất của phái Thiên Tâm, bề ngoài của nó giống như một cái lô đỉnh màu đen, nhìn rất quái dị, cửa ra vào đặt hai con sư tử đá uy vũ, hai con ngươi được điêu khắc từ ngọc thạch màu đỏ, dường như đang tỏa ra thứ ánh sáng nhìn thấu lòng người, chỉ liếc mắt thôi liền không dám tìm tiếp.
Bên trên khối kiến trúc là một tấm bảng màu đỏ sậm làm từ gỗ đàn hương, tấm bảng khắc bốn chữ ‘Đan Sư Hội Đường’, thể chữ rất cổ, nét bút cứng cáp hữu lực, nhìn là biết nó được xuất phát từ bàn tay một vị đại sư.
Sau khi Khổng Văn trao đổi vài câu với hai thủ vệ canh giữ bên ngoài Đan Sư Hội Đường, liền dẫn mọi người vào trong.
Du Tiểu Mặc đi sau cùng, ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu kia, cảm giác rất uy nghiêm, lại nhìn ngó xung quanh, không thấy người của Thiên Phong hay Phi Phong, có lẽ chưa tới hoặc đã ở bên trong.
Đi vào bên trong Đan Sư Hội Đường, có một cỗ mùi thuốc nhàn nhạt bay vào mũi, thoáng chốc đã làm cho người ta thư thái.
Đại sảnh hội đường rất rộng rãi, nhìn sơ qua cũng có thể chứa được hơn năm trăm người, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài sẽ không ngờ bên trong lại rộng lớn tới vậy, có cảm giác thông thoáng sáng sủa, bên trong đã có rất nhiều người, đang túm năm tụm ba nói chuyện phiếm, đa số đều có tuổi đời rất trẻ, có người còn có vẻ ngoài không hơn mười lăm tuổi.
Lúc nghe được tiếng bước chân, những người kia đều quay về phía cửa ra vào
Nhìn thấy Khổng Văn dẫn đầu, nghi hoặc trong mắt mọi người lập tức đổi thành cung kính.
Mặc dù Khổng Văn là người của Đô Phong, nhưng dù thế nào đi nữa lão cũng là một vị đan sư cao cấp, hơn nữa còn là một vị trưởng bối, cho dù họ có coi thường đệ tử của Đô Phong đến mấy thì cũng không có ai dám lộ ra chút sơ hở trước mặt lão.
Du Tiểu Mặc không quen biết ai, nhưng những sư huynh xung quanh hắn lại không thế.
Nhìn thấy bọn họ, vốn những âm thanh trò chuyện rất rôm rả nhanh chóng chìm vào yên lặng, sắc mặt mỗi người đều chẳng có chút gì gọi là vui vẻ, Du Tiểu Mặc suy đoán, rất có thể những đệ tử kia là người của Thiên Phong.
Một người trung niên râu đen đi ra từ trong đám người, Khổng Văn quay đầu lại dặn các đệ tử đứng nguyên chờ lão, sau đó liền đi tới chỗ người kia.
Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng nhận ra người này, lão là Mạc Cốc, là trưởng bối của Thiên Phong mà hắn gặp lần đầu tiên xuống núi, một đan sư cấp năm.
“Khổng sư huynh, sao lần này ngài lại đích thân dẫn người tới, Tiêu sư huynh đâu?” Mạc Cốc chắp tay hành lễ với Khổng Văn, bối phận của lão thấp hơn Khổng Văn, cho nên phải hành lễ.
Khổng Văn chỉ gật đầu hờ hững, “Hắn tình cờ có việc bận, cho nên lần này ta dẫn người, thời gian sắp bắt đầu rồi chứ, sao Phi Phong còn chưa tới?”
Tiêu sư huynh là một trong hai vị sư thúc hắn gặp ở lần ‘Tam đường hội thẩm kia’, lúc trước đều là vị Tiêu sư thúc này đưa người tới kiểm tra, lần này lại đổi thành Khổng Văn, cho nên Mạc Cốc mới cảm thấy kinh ngạc.
Vừa mới nói xong, ngoài cửa lại truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Khổng Văn và Mạc Cốc đồng thời nhìn sang, người dẫn đầu đúng là phong chủ của Phi Phong, Chu Vũ, râu ria màu muối tiêu, khuôn mặt đôn hậu, rất có dáng vẻ của một người hiền lành, cũng là đan sư cao cấp như Khổng Văn, uy vọng không hề nhỏ, nhưng cảm giác tồn tại lại cực kỳ thấp, đây cũng là lí do vì sao lúc Thiên Phong và Đô Phong đánh nhau chí chóe, Chu Vũ luôn trở thành người đứng giữa hòa giải.
Nhưng cũng vì cảm giác tồn tại quá thấp, cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ có người quên mất sự hiện hữu của lão, không chỉ như thế, đệ tử của Phi Phong cũng ít xuất hiện cực kì.
Đối với việc là người cuối cùng tới, Chu Vũ lễ phép tỏ vẻ áy náy.
Khổng Văn đối với lão xa cách, ngược lại Mạc Cốc thì nịnh bợ lão vài câu.
Chu Vũ vuốt chòm râu yêu quý của mình, trên mặt vẫn treo một nụ cười không mặn không nhạt như trước, vừa đúng mực lại không làm cho người khác khó chịu, với tư cách là một người hòa giải, lão thực sự có vài phần bản lãnh.
“Đã đến giờ, để cho các đệ tử đều tập hợp đi, tiếp theo sẽ tiến hành kiểm tra.” Khổng Văn nói với hai người một câu như vậy, sau đó quay người đi về phía đệ tử của mình.
Chu Vũ và Mạc Cốc cũng không nói gì thêm, chỉ quay về phía người của mình bắt đầu bố trí công việc.
Những đệ tử tham gia kiểm tra lần này đều là những đệ tử nhập môn vào nửa năm trước, có người đã thành đệ tử chính thức, cũng có người vẫn còn là đệ tử ký danh, tuy đãi ngộ khác nhau, nhưng đều được kiểm tra cùng một lúc, đương nhiên cũng có một vài người nhập môn sớm hoặc muộn hơn bọn họ mấy ngày.
Khổng Văn gọi tất cả đệ tử tới trước mặt, lão cũng không vì Du Tiểu Mặc là đệ tử thân truyền của mình mà bảo hắn tới nói riêng, chỉ dặn họ những chuyện cần chú ý khi kiểm tra, lúc này mới bắt đầu giúp bọn họ sắp xếp trình tự.
Vì tránh hỗn loạn, mỗi đệ tử sẽ được cấp cho một khối lệnh bài, trên đó có khắc một số bất kì, lúc kiểm tra sẽ gọi theo số, tới lượt ai thì người đó tiến lên.
Đô Phong có tổng cộng hai mươi bốn đệ tử, số lượng này ít hơn những năm qua vài người nhưng nếu tính bình quân cũng không sai biệt lắm, Thiên Phong và Phi Phong cũng là hai mươi bốn, chỉ là rõ ràng chất lượng nhỉnh hơn Đô Phong một chút.
Du Tiểu Mặc nhận được một khối lệnh bài màu vàng, bên trên viết một số bảy.
Hắn nhìn Thiên Phong và Phi Phong đứng ở phía đối diện, theo thứ tự là lệnh bài màu đỏ và màu xanh, hiển nhiên là để phân biệt đệ tử từ ba ngọn núi.
Người chủ trì kiểm tra hôm nay là một lão giả của Đan Sư Hội Đường, lão giả thấy mọi người đều đã có lệnh bài, lúc này mới tuyên bố bắt đầu kiểm tra, theo tiếng lão giả vang lên, mặt đất bắt đầu rung động, trong khoảnh khắc liền có chín bệ đá được đưa lên từ dưới đất.