CHƯƠNG 214: LAM NHAN HỌA THỦY
Viêm Thành có tất cả bốn cổng, phân biệt theo bốn hướng, mỗi cánh cổng đều được làm từ một loại ngọc thạch đặc biệt, nghe nói có thể ngăn cản một chưởng toàn lực của cường giả Tiên cảnh, thậm chí còn không để lại một vết xước.
Đã từng có một vị cường giả Tiên cảnh thử nghiệm liệu cửa thành có chắc chắn như trong lời đồn hay không, cố ý công kích cửa thành, sau đó bị đội thủ vệ của Viêm Thành bắt giữ, còn cửa thành, đương nhiên chẳng mảy may tổn hại chút nào.
Viên Thành là dấu hiệu của vùng phía bắc, cũng là đại biểu cho quyền uy của các thế lực phía bắc, bởi vậy không cho phép người khác phi hành trên không, một khi bị phát hiện, sẽ bị thủ vệ tuần tra ở các nơi công kích như kẻ xâm nhập, nếu nghiêm trọng hơn có khi còn bị hủy bỏ tư cách tiến vào Viêm Thành vĩnh viễn.
Trừng phạt tàn khốc như vậy, bởi vì trước kia đã từng có ví dụ, cho nên quy định này của Viêm Thành đều được mọi người ngầm hiểu trong lòng, chưa từng ai đi tuyên truyền, nhưng người muốn vào thành nhất định phải biết rõ.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cũng nhập gia tùy tục, đi theo dòng người tới cổng lớn.
Nhưng đừng thấy Viêm Thành có vẻ gần, thực ra là vì tòa thành này quá lớn, cho nên dù ở rất xa cũng cảm nhận được nó đang gần ngay đó.
Đi bộ đại khái khoảng hai canh giờ, chân Du Tiểu Mặc đã đau muốn chết.
Hắn ngẩng đầu nhìn vẫn thấy Viêm Thành như thể gần lắm, chán nản rũ vai.
Hắn cứ tưởng chỉ đi một lát là tới chứ, rốt cục là đi hơn hai canh giờ vẫn chưa đi được nửa quãng đường, nói cách khác còn phải đi thêm hai canh giờ nữa mới đến bên ngoài cổng thành.
Lăng Tiêu đi phía trước phát hiện Du Tiểu Mặc không theo kịp, quay đầu đã thấy hắn đứng lại, vội hỏi: “Làm sao thế?”
Du Tiểu Mặc ngồi xổm xuống, đau khổ nói, “Chân em đau.” Hắn có thể cảm giác được, ngón chân của hắn bị ma sát tới nổi bọc nước rồi nè, vừa dẫm lên mặt đất đã đau tới nỗi không đi nổi.
Lăng Tiêu đi đến trước mặt hắn, bật cười nói: “Yếu ớt.”
Du Tiểu Mặc lườm y một cái, cho xin đi, kiếp trước hắn là trạch nam, trên cơ bản gần như chẳng mấy khi ra khỏi phòng, ở kiếp này lại thành một đan sư gầy yếu, một năm qua nếu không phải luyện đan thì cũng tu luyện, nào có rèn luyện cơ thể mấy, hắn cảm thấy mình có thể đi bộ suốt bốn tiếng đồng hồ là giỏi lắm rồi đó.
Lăng Tiêu bị cái lườm kia hời hợt quét qua mặt, cười một tiếng rồi mới nói: “Ta cho em hai lựa chọn, một là ta bế em đi, hai là ta cõng em đi, chọn một.”
Du Tiểu Mặc vốn muốn nói hai lựa chọn này khác nhau ở chỗ này, nhưng ngẫm kỹ lại thì đúng là có khác thật, hắn thấy một người đàn ông mà bị bế lên thì bất lực quá chừng, nghĩ tới đây, hắn lập tức chọn cách thứ hai.
Nhưng cũng phải biết, dù là lựa chọn này, hắn đều rất bất lực.
Mới đi có hai canh giờ mà chân đã mỏi nhừ, còn yếu hơn cả nữ nhân.
Vì vậy trên một con đường dẫn tới cổng Nam, có một nam tử khí chất xuất chúng, dung mạo tuấn dật như thiên thần cõng một thiếu niên nhỏ gầy, cảnh tượng này khiến những các bà các cô vốn bị khí chất tôn quý của y hấp dẫn, còn thèm thuồng vẻ đẹp của nam tử ghen ghét không thôi.
Nam nhân tuấn mỹ xuất trần như vậy, họ ‘Che chở’ còn không hết, sao có thể để cho y ‘Mệt mỏi’, vậy mà thiếu niên kia đã không thèm quý trọng thì thôi, lại còn bắt người ta cõng hắn, đúng là các chú thì nhịn được, chứ bọn chị không thể nhẫn!
Càng nghĩ, các bà các cô càng thấy lửa giận trong lòng cứ bùng cháy hừng hực, nhao nhao tức giận lườm nguýt Du Tiểu Mặc nằm trên lưng Lăng Tiêu.
Du Tiểu Mặc cũng không biết mình đã làm nhiều người phẫn nộ, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên cảm giác như có người đang nhìn hắn, cái đầu nhỏ vốn còn vùi vào cổ Lăng Tiêu bỗng ngẩng lên, quét mắt qua một đám các chị em chưa kịp thu ánh mắt lại, cảm thấy buồn bực cực kì.
Nhưng khi hắn phát hiện tầm mắt các nàng cứ lưu luyến trên mặt Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc cảm giác, hắn đã tìm được đáp án rồi, không khỏi nghĩ thầm, đúng là lam nhan họa thủy!
Lăng Tiêu đi chưa tới một canh giờ đã xong một nửa quãng đường còn lại, theo dòng người tấp nập, cuối cùng họ cũng tới bên ngoài cổng Nam.
Cổng Nam đỏ sậm, cao chừng năm mươi mét, dài khoảng sáu mươi mét, lớn tới mức hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Nhưng để cho tiện, phía dưới cổng Nam còn có ba cánh cổng nhỏ, lúc này, những người tới từ khắp nơi đang xếp hàng trước ba cánh cửa đó, có tiểu thương, có tu luyện giả, có đan sư, cũng có những người sống ở Viêm Thành, những người này rất tự giác mà xếp thành ngàng, không hề có hiện tượng chen lấn.
Lăng Tiêu liếc nhìn, liền đi tới cánh cửa có ít người nhất rồi xếp hàng.
Mặc dù là ít nhất nhưng phía trước cũng có khoảng hai trăm người rồi, cũng may mà hiệu suất làm việc của thủ vệ thành không thấp, chưa đến một phút mà đã có hơn hai mươi, ba mươi người được qua cửa.
Du Tiểu Mặc phát hiện không ít ánh mắt khác thường đang nhìn về phía bên này, liền nói với Lăng Tiêu: “Chân em đỡ hơn rồi, hay là anh buông em xuống đi.”
Lăng Tiêu nghiêng đầu nói: “Thật sự đỡ rồi hả?”
Du Tiểu Mặc gật đầu, “Thật đó.” Nói xong còn ngọ nguậy cho y xem.
Thấy hắn khẳng định như vậy, Lăng Tiêu liền thả hắn xuống.
Chân vừa chạm tới mặt đất thực ra thì vẫn hơi đau nhức, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được, Du Tiểu Mặc thầm nghĩ, đợi sau khi ổn định lão, hắn nhất định phải rèn luyện thân thể mới được.
Thời gian chờ đợi rất khô khan, chỉ là với khuôn mặt của Lăng Tiêu thì họ có muốn buồn tẻ cũng chẳng có cơ hội, Du Tiểu Mặc mới hạ chân xuống chưa tới một thút, một gã hộ vệ mặc áo giáp đỏ đột nhiên đi tới trước mặt họ, nói đúng hơn là, đi tới trước mặt Lăng Tiêu.
Hộ vệ chắp tay rồi nói với Lăng Tiêu: “Vị công tử này, tiểu thư nhà ta trùng hợp cũng muốn vào thành, muốn mời hai vị đi cùng, không biết hai vị công tử có thể nể mặt?”
Lời nói rất nho nhã lễ độ, nhưng người có mắt nhìn tai nghe đều biết rõ, vị tiểu thư kia nhìn trúng Lăng Tiêu rồi, nếu không ngoài cửa thành nhiều người như vậy, sao nàng chỉ mới mỗi một mình Lăng Tiêu, thậm chí Du Tiểu Mặc còn nghi ngờ, thực ra hắn thì là đồ đính kèm thôi.
Lăng Tiêu nhìn sang cửa đầu tiên, bên ngoài có rất nhiều người, đoàn người còn dài hơn bên này, nhưng vị tiểu thư kia có lẽ do thân phận đặc biệt, nên được hưởng quyền lợi tùy thời ra vào Viêm Thành.
Tiểu thư kia đang ngồi bên trong một cỗ xe ngựa màu trắng tinh xảo, mơ hồ có thấy cửa sổ xe được vén lên một góc mành, có một đôi mắt linh động đang nhìn qua bên ngày, hẳn là vị tiểu thư kia.
Lăng Tiêu nhìn Du Tiểu Mặc như trưng cầu ý kiến, người kia đang dùng cái vẻ mặt tức giận nhìn lại y, không biết đang nghĩ gì, bật cười: “Tiểu Mặc Mặc, em thấy sao?”
Du Tiểu Mặc đảo mắt vòng vòng, vốn hắn còn định từ chối cơ, nhưng nhìn cái hàng người dài dằng dặc kia, nếu chờ nữa chắc mặt trời đã xuống núi rồi, vì thế liền gật đầu, dù sao đối phương tự yêu cầu, có lời mà không chiếm là đồ ngốc!
Lăng Tiêu quay đầu nói với hộ vệ: “Vậy thì làm phiền.”
Hộ vệ thấy y đi trưng cầu ý kiến của người kia, không nén nổi ngạc nhiên, sau khi nghe thấy y nói vội vàng đáp lại một câu không có gì, sau đó mới dẫn họ đi.
Vốn được người ta giúp thì nên đi qua nói lời cảm tạ, nhưng Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc chẳng có ai là người bình thường, một người thì hành động khác người, một người thì đang mải nghĩ vớ vẩn, kết quả hai người cự tuyệt lời đề nghị của hộ vệ, chỉ nhờ hộ vệ chuyển lời cảm ơn tới tiểu thư kia một tiếng.
Cự tuyệt xong còn chẳng đợi hộ vệ nói chuyện, cả hai người đã đi tới đằng sau.
Hộ vệ hết cách, đành phải trở về phục mệnh.
Sau đó, đoàn xe bắt đầu tiến vào thành, tuy không nghe được cuộc đối thoại cụ thể giữa hộ vệ và vị tiểu thư kia, nhưng Du Tiểu Mặc có thể mang máng nghe được âm thanh quát tháo, biết rõ cô ta có ý đồ với Lăng Tiêu.
Sau khi vào thành an toàn, Du Tiểu Mặc nhờ hộ vệ kia chuyển lại lời nhắn, rồi lập tức rời đi trước khi vị tiểu thư kia kịp đi qua.
Muốn tán tỉnh Lăng Tiêu hay trước mặt hắn hả? Không có cửa đâu cưng.
Du Tiểu Mặc đắc ý kéo Lăng Tiêu đi mất, rất nhanh đã đi khuất khỏi tầm mắt của đoàn xe.
Lăng Tiêu nhìn thấy trọn hành động mờ ám của hắn, thiếu chút nữa đã cười tới bể bụng, hũ dấm này cũng chua quá chừng, mặc dù biết người trong lòng hắn nhất định sẽ là mình, nhưng không ngờ lại có niềm vui ngoài ý muốn thế này.
Du Tiểu Mặc cũng không nhận ra lòng dạ của mình nhỏ nhen nhường nào, vừa đi vài bước hắn đã dừng lại, quay phắt ra sau.
Lăng Tiêu lập tức che giấu nét mặt vui vẻ quá trớn của mình, giả bộ vô tội hỏi: “Làm sao thế?”
Du Tiểu Mặc nói: “Em nghĩ mãi, vẫn cảm thấy… Tốt nhất nên che mặt anh đi thì hơn.” Hôm nay có một người bị hấp dẫn tới, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ còn có nhiều hơn ấy chứ, hắn không muốn phải ứng phó với mấy người kiểu vậy suốt ngày.
Lăng Tiêu nghe được từ ‘Che’ của hắn, xoa cằm, “Được rồi, ta không có ý kiến.”
Du Tiểu Mặc liếc một cái, có ý kiến cũng bác bỏ.
Sau đó hai người bắt đầu tìm cửa tiệm bán mặt nạ, bởi vì là lần đầu tiên đến đây, cho nên không biết phương hướng, đi dạo gần nửa canh giờ, họ mới tìm được một cửa hàng có bán các loại mặt nạ rất tinh xảo.
Đây là một cửa hàng có tên là Phỉ Thúy Đường, diện tích khá lớn, một mặt tiền của cửa hiệu đã lớn gấp đôi những cửa hiệu ở Hòa Bình Trấn rồi, bài trí có chút xa hoa nhưng không tục.
Phỉ Thủy Đường này cũng khá nổi tiếng, khách hàng ra vào không dứt, đa số là phái nữ.