CHƯƠNG 531: MAO CẦU KHÍ PHÁCH
Quán rượu này đúng là hắc ***.
Đương nhiên trên người Du Tiểu Mặc vẫn có linh tinh, thân là một đan sư đỉnh cấp sao có thể thiếu chút linh tinh ấy được, đừng nói là hai vạn, dù ngàn vạn hắn cũng có, nhưng tuyệt đối không thể bị lừa trắng trợn thế này được.
“Gọi bà chủ của các ngươi ra đây!” Du Tiểu Mặc lạnh mặt ra lệnh.
Rốt cục thì tiểu nhị cũng bỏ cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa kia đi, lộ ra vẻ châm chọc, “Cho dù gọi bà chủ tới cũng vậy, nói thật cho các ngươi biết, là bà chủ bảo ta làm thế này, các ngươi tốt nhất nên thức thời một chút.”
Mụ đàn bà thúi kia!
Du Tiểu Mặc thật sự không hiểu nổi, bọn hắn có đắc tội với con mụ này đâu, rõ ràng mới gặp lần đầu, càng không thể quen biết từ trước được.
“Lớn lối quá, đừng bảo bà chủ của các ngươi cho rằng ả là bà chủ thì muốn xảo trá thế nào cũng được nhé.” Khóe môi Mao Cầu khẽ nhếch, ánh mắt câu hồn lại thêm một chút sắc bén, dung mạo quyến rũ khiến người ta nhìn vào chỉ muốn hồn xiêu phách lạc.
Tiểu nhị sững sờ, biểu lộ có chút thất thần, lúc kịp phản ứng mới lạnh lùng nói: “Đúng thế thì sao, đã đến địa bàn của chúng ta, các ngươi không có quyền cãi lại, nếu không thanh toán tiền cơm, đừng hòng ra khỏi thành Tự Thiên.”
Lăng Tiêu thổi thổi chén trà nóng, nhấp một ngụm, đưa ánh mắt hờ hững nhìn gã: “Thế thì cứ thử đi, xem xem bọn ta có thể rời khỏi thành Tự Nhiên không.”
Bản thể của tiểu nhị là một con yêu thú trung giai, Lăng Tiêu chỉ thả một chút uy áp, gã đã chịu hết nổi, hai chân mềm nhũn lập tức ngã nhào trên đất.
“Các hạ cũng lớn lối lắm!”
Đúng lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, một bóng trắng xinh đẹp bước vào, đúng là bà chủ quán rượu, cũng không biết đã đứng bên ngoài bao lâu.
Khí chất của bà chủ đã không còn cao thượng như trước, mà trở nên tự tin ngạo mạn như nữ thần, đoan chính mà cao quý.
Lăng Tiêu coi thường liếc ả, khóe miệng khẽ cong, “Lớn lối đến mấy cũng không bằng được bà chủ hắc ***, một bữa cơm mà đòi hai vạn linh tinh, không sợ bị truyền đi sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn sao?”
Bà chủ khẽ cười một tiếng, dùng lan hoa chỉ khẽ vén lọn tóc bên tai, khóe mắt mang theo ẩn ý liếc nhìn Lăng Tiêu, khí chất đoan trang đột nhiên trở nên phong tình vạn chủng. Tuy nói vẫn kém hồ ly như Mao Cầu, nhưng vẻ mị hoặc kia đủ để khiến người ta nhìn mà không rời mắt nổi, ví dụ như gã tiểu nhị đằng kia.
“Chỉ cần thiếp thề thốt phủ nhận, công tử cho rằng họ sẽ tin tưởng ta, hay những người từ ngoài đến như các ngươi?” Bà chủ mỉm cười, vô cùng tự tin.
Ngụ ý chính là hạ quyết tâm muốn lừa họ.
Du Tiểu Mặc có ngốc đến mấy cũng nhìn ra, bà chủ bề ngoài thì cao thượng, thực ra bên trong vô cùng lẳng lơ kia đã ưng Lăng Tiêu rồi, cho nên mới cố ý làm khó họ, hắn trợn mắt lườm Lăng Tiêu, đúng là lam nhan gây họa!
“Bà chủ, ta khuyên ngươi ném hết vẻ mặt ghê tởm này đi, bằng không ta có thể cam đoan ngươi sẽ phải hối hận.”
Mao Cầu cười khúc khích cảnh cáo, hiếm lắm nó mới nói mấy câu tốt bụng thế này với một kẻ đáng ghét đấy, nó thật là lương thiện quá đi mà.
“Hối hận?”
Biểu lộ của bà chủ như nghe phải cái gì buồn cười lắm, đột nhiên cười ha hả, tiếng cười rất chói tai, đám tiểu nhị xung quanh cũng cười theo.
Bà chủ ngưng cười, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Mao Cầu, “Đây là lần đầu tiên có kẻ nói với ta những lời này, thú vị thay, thiếp thật sự không biết viết hai chữ hối hận này thế này, nhưng đáng tiếc, người hối hận không phải ta, mà là các ngươi.”
“Một lũ không biết phân biệt, các ngươi cứ đợi mà hối hận đi”
Tiểu nhị chân chó ỷ có chỗ dựa, thường xuyên làm mưa làm gió, cũng là một kẻ không biết sống chết.
“Được rồi, chúng ta sẽ chờ các ngươi làm chúng ta hối hận, thế này thì chúng ta không cần thanh toán nữa rồi.” Du Tiểu Mặc vừa nói, vừa đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên hắn ăn cơm chùa đó, ăn mà khó chịu quá chừng.
“Đừng hòng bước ra khỏi đây!”
Bốn gã tay chân lao vào, chặn toàn bộ lối đi.
Đối phó với loại tiểu lâu la này, Du Tiểu Mặc chỉ dùng một chân là có thể đạp cho cả lũ lăn đều, bây giờ hắn rất khó chịu, đương nhiên không hạ thủ lưu tình.
Du Tiểu Mặc giơ chân, nhắm ngay gã lâu la gần nhất, đạp thật mạnh, tên kia không tránh kịp, thân thể bay thẳng ra ngoài, đụng phải gã phía sau, một đám người ngã trái ngã phải, tiếng kêu thảm thiết vang lên, đi kèm là tiếng xương gãy răng rắc, một cước đã xử lý xong bốn tên lâu la.
Nét mặt bà chủ lạnh lẽo, không hề bối rối, “Các ngươi không trốn thoát đâu, Hắc Hùng sẽ tới ngay, hắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
“Hắc Hùng là ai?” Du Tiểu Mặc nhướn mày, nghe có vẻ oai oách lắm.
Tiểu nhị vừa nãy còn sợ tới mức trốn sau lưng bà chủ lập tức xuất hiện, dùng giọng điệu kiêu ngạo nói: “Hắc Hùng đương nhiên là chủ nhân của thành Tự Nhiên, người mạnh nhất ở đây, là chỗ dựa của bà chủ, các ngươi đừng mơ trốn thoát.”
Bà chủ đứng thẳng lưng, khóe miệng hơi vểnh.
Tuy dung mạo của Hắc Hùng rất xấu, nhưng không thể phủ nhận được sự thật là thực lực của gã rất mạnh, hơn nữa Hắc Hùng si mê ả, vì ả thích nên mới mở tửu lâu này.
Chuyện vừa phát sinh, không cần ả phái người đi báo, hiện tại Hắc Hùng cũng đã nhận được tín, có lẽ đang trên đường tới.
Lăng Tiêu uống xong chén trà, chậm rãi đứng lên, thân hình cao lớn thon dài. Cứ tưởng đã dọa được ba người, ánh mắt bà chủ sáng hơn một chút.
“Công tử, thực ra cũng không cần ồn ào đến mức này, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của thiếp, thiếp cam đoan, tuyệt đối không để Hắc Hùng tổn thương ngươi và đồng bạn của ngươi.”
Cặp mắt của bà chủ cứ dính chặt vào người Lăng Tiêu, biểu lộ viết rõ mấy chữ ‘chưa thỏa mãn dục vọng’, cả đời ả chưa bao giờ gặp nam nhân nào đẹp trai mà mạnh mẽ đến vậy, nếu so sánh với y, Hắc Hùng chỉ là một đống phân trâu trên đất.
Du Tiểu Mặc phát hiện ra một chân lý.
Dục nữ muốn trở thành cấm dục nữ rất khó, nhưng từ cấm dục nữ biến thành dục nữ rất dễ dàng. Quả nhiên vẫn không thể dùng bề ngoài của một người để phán đoán, hắn đang hối hận vì sao lúc ấy lại chọn tửu lâu này.
“Ngươi đừng có mơ!”
Du Tiểu Mặc không nhịn được mà gào lớn, rõ ràng đã có cái gã Hắc Hùng gì đấy rồi mà còn muốn thông đồng với nam nhân của người khác, có chưa được thỏa mãn dục vọng cũng không thể tìm người của hắn nhé, hơn nữa thành Tự Nhiên này lắm đàn ông thế cơ mà.
Bà chủ biến sắc, cặp mắt hạnh nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc, “Hắn còn chưa nói chuyện, ngươi là cái thá gì mà chen miệng vào, cút qua một bên cho ta.”
Du Tiểu Mặc nổi giận, “Hắn là bạn lữ của ta, sao ta lại không được xem vào, ngươi mới là kẻ phải cút qua một bên cho ta, bị điên à!”
Bà chủ ngạc nhiên.
Ả cứ tưởng nữ nhân quyến rũ kia mới là người có quan hệ với nam nhân, không ngờ bạn lữ của y lại là thiếu niên này, nam nhân cùng nam nhân không hiếm thấy, nhưng cũng chẳng có gì tốt đẹp.
“Chủ nhân bớt giận!” Mao Cầu an ủi: “Cái thứ thiếu thao này không đáng để chủ nhân bực bội, đừng vì ả mà khó chịu.”
Một câu làm toàn bộ căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Du Tiểu Mặc ngơ ngác, đây là Mao Cầu hả? Trong ấn tượng của hắn, Mao Cầu là một mỹ nữ lạnh lùng, hôm này là lần đầu tiên hắn thấy nó nói tục, cảm giác thật là mở mang tầm mắt.
Mao Cầu lại bình thản như chẳng có cảm giác gì, nói tiếp: “Chủ nhân, nếu ngươi vẫn chưa thấy hết giận, ta sẽ giáo huấn ả giúp ngươi, nhìn xem ả còn dám thèm thuồng mỹ sắc của đại nhân nữa không.”
Du Tiểu Mặc há to miệng.
Mao Cầu coi như hắn ngầm cho phép, liếc ánh mắt không có ý tốt về phía bà chủ.
Bà chủ đã giận đến nỗi khuôn mặt vặn vẹo, “Tiện nhân này, có gan thì lặp lại lần nữa, xem ta có xé nát miệng ngươi không?” Bộ dạng giả vờ thuần khiết cao nhã đã vỡ vụn, bây giờ có tìm cũng chẳng thấy cái vẻ xinh đẹp tuyệt trần kia nữa.
Nhưng tính tình của bà chủ thế này cũng dễ đoán.
Cả tộc Yêu Miêu muốn sinh tồn nhất định phải phụ thuộc vào cường giả, nhưng vì ai trong số họ cũng đẹp, bất luận là nam hay nữ đều mang bộ dạng mị hoặc chúng sinh, cho nên cường giả tranh đoạt Yêu Miêu rất nhiều, tựa như bà chủ.
Bà chủ là mỹ nữ đệ nhất của Yêu Miêu tộc, lúc trước có tới ba cường giả tranh giành ả, hơn nữa toàn là cường giả ở thành Tự Nhiên, cuối cùng Hắc Hùng thắng cuộc, từ đó mọi người trong thành đều biết, bà chủ quán rượu nào đó chính là nữ nhân của Hắc Hùng, Hắc Hùng rất nâng niu nữ nhân này, có yêu cầu gì cũng đáp ứng, cho nên không ai dám đắc tối với ả.
Có một nam nhân lợi hại sủng ái, bà chủ không hung hăng càn quấy thì còn ai hung hăng hộ cho ả đây, nhưng làm người cũng phải biết trước biết sau.
Thân hình Mao Cầu lóe lên, lập tức xuất hiện trước mặt ả, nâng tay lên táng thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp kia, một tiếng “CHÁT” cực kỳ vang dội, mặt bà chủ lệch hẳn qua một bên.
Bà chủ ôm gò má đã bị đánh cho sưng đỏ, hai mặt trợn tròn, nhìn Mao Cầu như thấy gì khó tin lắm, tức giận tới nỗi miệng đều phát run, “Tiện nhân, ngươi dám…”
CHÁT!
Còn chưa nói hết lời, Mao Cầu đã ban cho nửa mặt bên kia một cái tát y chang, nhưng thấy vẫn chưa đủ, nó lại tặng thêm một tràn liên hoàn tát, đánh gần mười cái, đến khi cả khuôn mặt bà chủ sưng thành báo bao mới hả giận.
Bà chủ choáng váng ngã quỵ, hai tay ôm lấy khuôn mặt xưng vều, trợn mắt nhìn Mao Cầu, ánh mắt như phun lửa, giọng nói chát chúa chói tai, “Tiện nhân…”
Mao Cầu lại bồi thêm một cước.
Bà chủ chưa kịp né tránh, trán đã đập thẳng xuống đất, lập tức đỏ lên.
Mao Cầu cười nhạt: “Để cho ta nghe thấy hai chữ tiện nhân phát ra từ miệng ngươi lần nữa, ta sẽ lột da ngươi, cũng đúng lúc ta còn thiếu một bộ da người.”
Bà chủ gục trên đất, thở hồng hộc, sao ả có thể chịu được cơn tức này, toàn thân run rẩy, tuy rất muốn mắng vài câu cho hả dạ, nhưng lại lo Mao Cầu sẽ giết mình, chỉ có thể trợn cặp mắt xinh đẹp kia lườm lại.
“Nhìn gì mà nhìn, muốn ta móc mắt ngươi luôn à?” Mao Cầu nhướn mày.
Bà chủ không dám nhìn thêm nữa.
Du Tiểu Mặc xem mà há hốc miệng, đây mới thật sự là tuyệt sắc nè!
Thật là mở mang tầm mắt, hóa ra Mao Cầu cũng khốc như vậy, đối phó với loại nữ nhân ngang ngược càn rỡ như bà chủ, quả nhiên vẫn phải ác như Mao Cầu mới được.
Mao Cầu lại cười khúc khích lui về bên cạnh họ.
Tiểu nhị hết hồn, chẳng phải bình thường ai ai nghe thấy tên tuổi của Hắc Hùng đại nhân cũng sợ chết khiếp sao, đám người này lại dám ra tay với bà chủ, nhưng gã không dám nói lung tung.
“Chúng ta đi thôi!”
Lăng Tiêu đứng dậy phủi phủi áo, còn chẳng thèm ban cho bà chủ một cái khóe mắt, nếu đó là một nữ nhân có đầu óc, y có thể nhìn ả một cái, nhưng tiếc thay, đây là một con mụ hoàn toàn không có chút đầu óc nào.
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, hắn không muốn lãng phí thời gian vào một con mẹ não tàn, tốt nhất là sớm sớm rời khỏi đây, đợi sau khi ra khỏi thành, hắn phải bắt Lăng Tiêu đeo mặt nạ vào mới được, bởi vì hắn phát hiện khuôn mặt của Lăng Tiêu rất dễ hấp dẫn mấy mụ não tàn.
Lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra.
Một gã nam nhân xấu xí cao ngạo xông tới, thân hình cường tránh dễ dàng choáng hết cả lối đi, giọng nói oang oang vang lên.
“Ai dám khi dễ bảo bối của Hắc Hùng?”
“A a a…” Gặp được chỗ dựa, bà chủ không kiềm nén tâm trạng nữa, gào khóc thảm thiết, khuôn mặt vưng vều méo mó.
“Bảo bối, ai lại đánh cưng thành như vậy?” Hắc Hùng nhìn thấy bà chủ liền biến sắc, lập tức đau lòng chạy qua đỡ ả dậy, động tác thận trọng như sợ ả bị vỡ không bằng.
Khuôn mặt bà chủ trở nên dữ tợn, tựa trong ngực Hắc Hùng, oán độc lườm ba người, dù có thèm thuồng mỹ sắc của đối phương đến thế nào thì bây giờ trong đầu ả cũng chỉ còn lại cừu hận thấu xương, nếu không chém họ thành muôn mảnh, sao ả có thể nuốt trôi cơn giận này.
“Hắc Hùng ca, ngài nhất định phải giết chúng thay thiếp.”
Ánh mặt lạnh như băng của Hắc Hùng quét về phía ba người, cuối cùng rơi vào khuôn mặt đẹp trai tới mức nhân thần cộng phẫn của Lăng Tiêu, trong mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo, nói: “Các ngươi muốn tự sát, hay để ta phải đích thân ra tay?”